Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Hai người đều lùi lại.

Độc lực bùng nổ ở nơi va chạm.

Bất phân cao thấp!

Mọi người đều như ngừng thở.

Trịnh điện chủ gầm lên, định tiếp tục ra tay.

“Đủ rồi!”.

Đúng lúc này, Tam tôn trưởng tức giận hét lên.

Âm thanh như sấm đánh, chấn động màng nhĩ.

Hai người đều dừng tay, quay sang nhìn ông ta.

Khuôn mặt của Tam tôn trưởng sầm xuống, quay sang hỏi cậu thanh niên: “Cậu đến ngay chỗ Tứ tôn trưởng, thả Liễu Như Thi ra!”.


“Vâng, tôn trưởng!”, cậu thanh niên lập tức ôm quyền rời đi.

Mọi người thấy thế liền hiểu ra.

Tam tôn trưởng không muốn để mọi chuyện đi xa quá.

Ông ta phải ngăn chặn bằng được.

“Lâm Chính, bây giờ thì cậu hài lòng rồi chứ?”, Tam tôn trưởng bình thản hỏi.

“Nếu Tam tôn trưởng đã nói như vậy thì đương nhiên Lâm Chính không còn bất cứ ý kiến gì rồi”.

Lâm Chính cười nhạt rồi thu tay, nói với Trịnh Thông Viễn: “Trịnh điện chủ, chuyện trước đó là lỗi của tôi! Tại đây, Lâm Chính xin gửi lời xin lỗi đến ông!”.

Tuy Lâm Chính nói lời xin lỗi, nhưng dù là ai cũng không nhìn ra hay nghe ra thành ý của anh.

“Tam tôn trưởng!”, hai mắt Trịnh Thông Viễn đỏ ngầu, cắn răng nhìn ông lão.


“Chấm dứt tại đây đi!”, Tam tôn trưởng hít sâu một hơi nói.

Trịnh Thông Viễn tức run người, còn định nói gì đó, nhưng nhìn Tam tôn trưởng, cũng không thể nổi cáu được, cuối cùng phất tay, xoay người bỏ đi.

Các đệ tử của Nguyên Thánh Tâm Điện cũng lục tục rời đi.

Cuối cùng đài Y Thánh cũng lấy lại sự thanh tĩnh.

Lâm Chính thở phào nhẹ nhõm, quay đầu định đi tìm Liễu Như Thi, xem thương thế của cô ấy thế nào.

Nhưng đúng lúc này, Tam tôn trưởng trầm giọng quát: “Lâm Chính, cậu lại đây!”.

Lâm Chính dừng bước, ngoái đầu nhìn Tam tôn trưởng.

“Tôn trưởng còn gì phân phó sao?”.

Tam tôn trưởng không nói gì, đi tới trước mặt Lâm Chính, quan sát anh một lúc, rồi mới trầm giọng quát: “Lúc trước khi cậu và Từ Tài Quang giao đấu, tôi thấy y thuật mà cậu dùng đều là y thuật của thiên cung chúng tôi, hơn nữa thủ pháp sử dụng cũng rất thành thạo. Tôi nhớ cậu chỉ học tập ở thiên cung mấy tháng, tại sao lại có thể nắm được những y thuật này một cách thành thạo như vậy được?”.

“Chắc là do bình thường tôi chăm chỉ tập luyện đó, dù sao từ lúc tiếp xúc với những y thuật này đến bây giờ cũng đã là rất nhiều năm rồi”, Lâm Chính bình thản đáp.

“Chăm chỉ tập luyện quả thực có thể quen tay hay việc, nhưng có những thứ không có người chuyên môn chỉ dẫn thì không thể nắm vững được”, Tam tôn trưởng nói đầy thâm ý.

Lâm Chính nhíu mày, không nói gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận