Bà cụ Ôn đã ở thiên cung Trường Sinh được rất nhiều năm, cụ thể bao nhiêu năm thì không ai biết, chức trách của bà ấy là trông coi bậc thềm Trường Sinh này, nắng cũng như mưa, chưa bao giờ rời.
Có người nói lai lịch của bà ấy thậm chí còn cao hơn mấy điện chủ.
Nhưng cao hơn thì sao chứ? Vẫn chỉ là một người canh núi, sao có thể so với người của thiên cung được?
“Bà Ôn! Bà Ôn! Bà có đây không?”.
Lâm Chính nhảy lên bục đá, gọi với vào nhà tranh.
Nhưng trong nhà không có bất cứ hồi âm nào.
Lâm Chính lòng nóng như lửa đốt, cũng không quan tâm được nhiều nữa, lập tức xông tới định đẩy cửa ra.
Nhưng tay anh còn chưa chạm đến, thì cánh cửa nhà tranh đột ngột mở ra.
Bà cụ Ôn sắc mặt trắng bệch đứng ở cửa.
“Cậu muốn làm gì?”, bà ấy lạnh lùng hỏi.
“Bà Ôn, bà có nhìn thấy Như Thi không?”, Lâm Chính vội hỏi.
“Không thấy!”.
Bà cụ Ôn lạnh lùng hừ một tiếng: “Cậu mau biến đi, về thiên cung mà chữa Hoạt Độc của cậu, đừng đến làm phiền tôi nữa”.
Dứt lời liền đóng sầm cửa lại.
“Bà… ”
Lâm Chính đang định gọi, nhưng cửa đã đóng im ỉm.
Anh nhíu mày trầm ngâm, nhưng không cam lòng, lại gõ cửa liên tiếp.
Nhưng lần này bà cụ Ôn không có ý định mở cửa nữa.
“Bà Ôn! Bà không mở cửa là tôi xông vào đấy nhé!”, Lâm Chính cũng cuống lên, lập tức hét lớn.
Anh lờ mờ nhận ra hình như bà cụ Ôn biết chuyện gì đó.
Rầm rầm rầm…
Cánh cửa phòng vốn cũ nát, bị Lâm Chính đập rầm rầm, liền lung lay muốn sập.
Cứ tiếp tục thế này thì e là ngôi nhà tranh sẽ bị Lâm Chính dỡ mất.
Bà cụ Ôn thực sự không nhịn nổi nữa, mở phắt cửa ra, nghiêm giọng quát: “Cậu Lâm! Rốt cuộc cậu muốn làm gì hả? Đừng tưởng cậu quen con bé là tôi hạ thủ lưu tình với cậu! Đừng ép tôi phải ra tay!”.
“Bà Ôn, xin lỗi đã mạo phạm, tôi chỉ muốn biết tung tích của Như Thi”, Lâm Chính vội vàng hành lễ, nói đầy khẩn thiết.
“Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Nó đi rồi! Về rồi! Cậu bị điếc à?”, bà cụ Ôn quát mắng.
“Không! Bà lừa tôi! Như Thi sẽ không về một cách vô duyên vô cớ như vậy! Cho dù cô ấy đi, thì chắc chắn sẽ báo cho tôi biết! Cô ấy tuyệt đối không thể đi một cách lặng lẽ như vậy được! Chắc chắn là có nội tình!”, Lâm Chính trầm giọng quát, ánh mắt đầy sốt ruột.
Nghĩ tới cô gái cõng anh đang bị thương nặng, bước từng bước trên bậc thềm Trường Sinh này, bị Lý Đào, Tiết Tường sỉ nhục đủ điều vẫn không chịu từ bỏ, trong lòng Lâm Chính lại trăm mối đan xen.
Bây giờ cô ấy không rõ tung tích, không rõ sống chết, lại càng khiến anh lòng đau như cắt.
Dù có thế nào…
Dù phải trả cái giá như thế nào thì Lâm Chính cũng phải tìm bằng được Liễu Như Thi.