Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Tôi chỉ có thể cố gắng giữ được mệnh mạch cho cô ấy. Nếu như không thể tìm được thần dược tạo lại máu và xương thì da và các cơ quan của cô ấy sẽ nhanh chóng bị lão hóa, khô héo thành bột và chết. Tới khi đó, dù cậu có y thuật thông thiên thì cũng không thể nào cứu sống được cô ấy”, bà cụ Ôn nói.

“Nếu đã vậy thì tại sao bà…còn cố gắng duy trì mệnh mạch cho Như Thi vậy…Lẽ nào bà có thể tìm được loại thần dược đó sao?”, Lâm Chính vội hỏi.

“Đương nhiên có thể tìm được”.

“Ở đâu?”

“Trên đầu ấy”.


“Trên đầu?”, Lâm Chính giật mình, lập tức hiểu ra ý của bà cụ Ôn: “Bà cụ Ôn, ý của bà là…thiên cung Trường Sinh?”

“Tôi đã nghe chuyện ở đài Y Thánh rồi. Mặc dù cậu đắc tội với Trịnh điện chủ nhưng Từ Tài Quang và Tiết Tường đã bị cậu giết, Tam tôn trưởng cũng đồng ý thả Như Thi ra và dù con bé đã chết nhưng tôi muốn lấy chuyện này làm lý do để tìm kiếm thần dược cứu Như Thi. Ngày mai Đại tôn trưởng sẽ xuất quan. Tôi sẽ vào cung gặp Đại tôn trưởng. Chỉ cần Đại tôn trưởng gật đầu, đưa cho thần dược thì Như Thi sẽ bình an vô sự”, bà cụ Ôn nói.

Lâm Chính nghe thấy vậy thì mừng lắm, vội vàng chắp tay, cúi người trước bà cụ Ôn: “Bà cụ Ôn, nếu có thể cứu được Như Thi thì tôi sẽ không bao giờ quên đại ơn của bà, dù có thịt nát xương tan thì cũng nhất định sẽ báo ơn”.

“Đồ ngốc này, cứu con bé đó không phải vì cậu mà vì tôi thích sự lương thiện của con bé. Nó dũng cảm, đơn thuần, chỉ đáng tiếc cuộc đời vô thường, ép nó vào tình cảnh khốn khổ và không đáng phải đối mặt”, bà cụ Ôn thở dài.

“Lâm Chính, cậu về nghỉ ngơi. Nghe này, chuyện của Như Thi cậu không cần lo lắng. Mục đích tôi tới Thiên Cung là để giải hoạt độc cho cậu, không thể vì chuyện của Như Thi mà mất mạng mình, rõ chưa?”

“Điều này…”

“Mặc dù tôi tiếp xúc với cậu không nhiều nhưng tôi có thể nhận ra tính cách của cậu. Trước đó tôi không chịu nói, còn đuổi cậu đi là vì sợ cậu sẽ kích động, gây phiền phức ở Thiên Cung, như vậy sẽ không giải được hoạt động trong người cậu. Lâm Chính, Như Thi mạo hiểm như vậy cũng là vì muốn cậu có thể sống tốt. Cậu không nghe lời tôi thì ít nhất cũng nghĩ cho Như Thi đúng không?”, bà cụ Ôn khuyên can.

Lâm Chính lẳng lặng gật đầu, nhìn bà cụ Ôn một lần nữa: “Bà nói đúng, đã để bà phải lo lắng rồi. Tôi về cung nghỉ ngơi, nhưng ngày mai đi tìm thần dược, nhất định phải cho người thông báo với tôi, để tôi yên tâm. Ngoài ra nếu như có việc gì cần thì bà cứ nói, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực!”


“Được! Được! Cậu mau về nghỉ đi”, bà cụ cười nói.

Lâm Chính gật đầu, quay người rời đi. Anh cứ vừa đi vừa ngoái lại. Bước chân trở nên vô cùng nặng nề.

Anh không ngờ rằng sự việc lại thành ra thế này. Xem ra là do anh đã hại chết Như Thi rồi. Mong là ngày mai mọi việc đều thuận lợi.

Lâm Chính vừa suy nghĩ vừa đi về phía đình viện của mình. Vừa về tới nơi thì…Phụt! Lâm Chính lập tức nôn ra máu và ngã ra đất.

“Lâm đại ca!”, Thu Phiến vội vàng chạy ra đỡ Lâm Chính.

“Anh không sao chứ?”, Thu Phiến vội hỏi.


“Tôi không sao…do hoạt độc phát tác dụng. Huyền Thiên Đan Dược mất tác dụng rồi, tác dụng phụ sản sinh, tôi phải tính dưỡng. Thu Phiến, phiền cô đi thông báo cho Ngũ tôn trưởng, để tôn trưởng nhanh chóng tiến hành châm cứu cho tôi”, Lâm chính yếu ớt nói.

“Được”, Thu Phiến gật đầu, đưa Lâm Chính vào trong phòng và vội vàng chạy đi.

Khoảng ba tiếng xong, Ngũ tôn trưởng mới có mặt. Lâm Chính toát mồ hôi lạnh, mặt tối đen, nằm trên giường bất động.

Trên người anh ghim đầy châm bạc. Đó là châm do bà ta thi triển. Nhưng chỉ dựa vào châm cứu vẫn không giải quyết được gì, cần phải có những loại dược liệu phù hợp để khống chế hoạt độc.

Ngũ tôn trưởng liếc nhìn Lâm Chính, lấy ra loại thuốc mà bà ta mang theo, bảo Thu Phiến đi sắc sau đó lại tiếp tục châm cứu cho anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận