“Tôi cũng không rõ, chỉ mới nghe vài người sư huynh sư tỷ nói vậy. Có thể là sẽ phong bế thiên cung.
“Ồ?”, Lâm Chính khẽ chau mày, một lúc sau anh lên tiếng: “Thu Phiến cô giúp tôi một chuyện được không?”
“Chuyện gì?”
“Tôi nghe nói ngày mai Đại tôn trưởng sẽ xuất quan, cô có thể qua đó xem giúp tôi không?”
“Xem cái gì?”
“Quan sát bà cụ Ôn là được”, Lâm Chính không nói ra chuyện của Liễu Như Thi. Vì dù sao việc bà cụ Ôn giấu thi thể của Như Thi cũng là làm trái với quy định của thiên cung, càng ít người biết càng tốt.
“Không thành vấn đề”, Thu Phiến gật đầu.
Lâm Chính thở phào, nhắm mắt nghỉ ngơi. Tối đó, Lâm Chính ngủ trong đau đớn. Mặc dù hoạt độc được khống chế nhưng nửa đêm lại đột nhiên phát tác dụng, tấn công lục phủ ngũ tạng và xương tủy của anh.
Lâm Chính run lẩy bẩy, mặt trắng bệch, mồ hôi ứa ra, vô cùng khổ sở. Anh bị hành hạ cả đêm tới mức không còn giữ được tỉnh táo nữa. Cũng không biết mất bao lâu Lâm Chính mới ngủ thiếp đi được.
“Lâm đại ca, anh tỉnh lại rồi. Tốt quá rồi”, Thu Phiến mang một chậu nước tới lau mặt cho anh.
“Tôi ngủ bao lâu rồi?”, Lâm Chính mơ hồ ngồi dậy.
“Giờ là buổi trưa ngày thứ hai rồi, hình như anh gặp ác mộng, cả tối cứ nói lảm nhảm, trông vô cùng đau khổ.
“Vậy sao?”, Lâm Chính ôm trán, đột nhiên anh nhớ ra điều gì đó bèn hỏi: “Đại tôn trưởng xuất quan, cô đã đi chưa?”
“Anh bị thương nặng như vậy đương nhiên tôi đâu dám bỏ đi”, Thu Phiến nói.
Lâm Chính nghe thấy vậy vội ngồi dậy mặc quần áo.
“Lâm đại cả, anh đi đâu vậy?”
“Tôi đi tìm bà cụ Ôn”.
“Anh yếu như vậy đừng có đi lung tung. Hôm qua tôi nói rồi, bên ngoài cung không được an toàn”.
“Không sao!”, Lâm Chính vẫn kiên quyết đi ra ngoài.
Thu Phiến không khuyên được đành phải đi theo. Hai người ra khỏi cung, bước xuống bậc thềm Trường Sinh và tới một căn nhà khác.
Nhưng khi Lâm Chính định gõ cửa thì bỗng có tiếng bước chân dồn dập từ phía sau vọng tới. Lâm Chính quay lại nhìn và giật mình. Họ thấy hai người đệ tử lôi bà cụ Ôn người đẫm máu tới bậc thềm và vứt ở đó.
Bụp! Cơ thể bà cụ Ôn đổ ra đất, hai chân bà ta đã bị gãy…
Chuowng 1880: Uất hận
“Bà Ôn”, Thu Phiến thất kinh, vội vàng chạy tới đỡ bà cụ dậy. Lâm Chính cũng lập tức châm cứu.
“Thu Phiến sư muội, sao cô lại ở đây?”, một người đàn ông để tóc ngắn với cái mũi hếch nhìn thấy Thu Phiến bèn hỏi.
“Sư huynh, có chuyện gì vậy, các người đã làm gì bà Ôn thế?”, Thu Phiến bặm môi, tức giận hỏi.
“Sư muội hiểu lầm rồi. Chúng tôi nào dám động vào bà cụ. Bà ta bị như vậy là vì tự bà ta gây ra thôi, không trách ai được”. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chiều Hư
2. Cách Một Khoảng Sân
3. Ánh Trăng Lỡ Hẹn
4. Phong Tranh Ngộ
=====================================
“Tự mình gây ra sao…vậy có nghĩa là gì?”, Thu Phiến ngạc nhiên.
“Xem ra cô không biết gì rồi. Để tôi nói cho cô biết. Sáng nay Đại tôn trưởng xuất quan, các vị tôn trưởng và điện chủ đều tới thiên cung để bái kiến Đại tôn trưởng, đồng thời bẩm báo tình hình của thiên cung. Bà cụ Ôn cũng có mặt, bà ta vào Vô Dục Cung, đưa ra những yêu cầu vô lễ, Đại trưởng lão không đồng ý thế là bà ta định làm loạn. Đại tôn trưởng không phải là người mà ai cũng có thể động vào được. Bà ta dám làm loạn thì đương nhiên sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. Thế là bà ta bị đánh gãy hai chân để cảnh cáo, đồng thời Đại tôn trưởng còn dặn dù là ai thì cũng không tiến hành chữa trị cho bà cụ, nếu không cũng sẽ bị phạm tội”, người này nói.
Hai người nghe thấy vậy bèn tái mặt.
“Sao có thể như vậy được chứ?”, Thu Phiến thất thần.
“Sư muội, tôi thấy cô mau rời đi đi. Mặc dù tôi không biết chuyện xảy ra trong Vô Dục Cung là gì nhưng tôi thấy các bị tôn trưởng khác có vẻ cũng không thích bà cụ Ôn. Bà ta lúc nào cũng cậy già lên mặt, đó là điều cấm kỵ đối với các tôn trưởng khác”.
Nói xong hai người vội rời đi. Thu Phiến sợ hãi nhưng cô ấy mặc kệ, vội vàng dìu bà cụ vào trong.
Sắc mặt Lâm Chính trông vô cùng khó coi. Ánh mắt anh lạnh như băng. Anh đặt bà cụ lên giường, lập tức lấy châm ra tiến hành châm cứu cho bà cụ.
“Lâm đại ca, không được đâu. Thiên cung đã ra lệnh rồi, không ai được phép chữa trị cho bà cụ, nếu như họ biết được thì chúng ta sẽ thê thảm lắm”, Thu Phiến vội ngăn Lâm Chính lại.