“Giờ không phải là lúc nghĩ tới chuyện đó. Bà cụ Ôn bị thương nặng, nếu không kịp thời cầm máu thì sẽ chết mất. Còn không ra tay thì chỉ có nước lo hậu sự cho bà ấy mà thôi”.
“Điều này…”
Lâm Chính vẫn châm cứu. Thu Phiến tái mặt, vội vàng chạy ra cửa canh chừng như sợ ai đó sẽ nhìn này.
Tầm 10 phút sau, Lâm Chính cũng cất châm đi. Bà cụ Ôn cuối cùng cũng mở mắt ra.
“Tôi…đang ở đâu vậy?”, bà cụ Ôn yếu ớt nói.
“Bà Ôn, bà không sao chứ?”, Lâm Chính vội hỏi.
“Là cậu…Lâm Chính à…”
“Bà Ôn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Không phải bà đi gặp Đại tôn trưởng xin được ban thuốc sao? Sao lại…”, anh lên tiếng nhưng không biết phải hỏi như thế nào.
“Tôi ngốc quá”, không đợi Lâm Chính nói hết thì bà cụ Ôn đã cắt ngang lời anh.
“Bà Ôn…”
“Tôi sống ở thiên cung đã lâu như vậy, tưởng là sẽ có nhiều người ủng hộ mình không ngờ bọn họ lại có tâm địa xấu xa như vậy. Đôi mắt tôi chẳng thể nhìn thấu tâm can họ”, bà cụ thở dài: “Tôi vốn đơn thuần chỉ muốn xin được thuốc. Thế nhưng khi tôi báo cáo tình hình của Liễu Như Thi thì không một ai trong bọn họ đồng ý, tất cả đồng loạt phản đối. Tôi cãi lại, nói họ vu oan cho người tốt, thế là họ tức giận, đuổi tôi ra ngoài, đánh gãy hai chân tôi, chửi tôi làm loạn Vô Dục Cung…Ha ha, thật nực cười, vô liêm sỉ”.
Bà cụ Ôn bật cười. Nụ cười vô cùng thê lương. Bà ta không ngờ thiên cung mà cả đời bà ta nguyện cống hiến lại đối xử với bà ta như vậy. Những vết thương trên người này nào có thể đau bằng vết thương lòng.
“Xin lỗi Lâm Chính. Tôi đã phụ mọi người rồi”, bà cụ Ôn khẽ nói.
“Bà Ôn đừng nói vậy. Không phải lỗi của bà”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
“Người của Thiên Cung tiếc những loại thần dược đó thôi. Vì dù sao thì cũng là đồ quý hiếm mà. Bọn họ hẹp hòi hơn chúng ta nghĩ nhiều”.
“Có lẽ không chỉ mỗi thần dược, mà giờ Ngũ tôn trưởng cũng không tiến hành thải độc cho tôi nữa rồi, chỉ tìm cách khống chế thôi. Tôi thấy, thiên cung định nuốt lời, nuốt luôn mười giọt Lạc Linh Huyết của tôi và không chữa bệnh cho tôi nữa”, Lâm Chính lắc đầu.
“Tất cả bọn họ đều vụ lợi, bọn họ không xứng được gọi là tôn trưởng”, bà cụ Ôn bặm môi.
Lâm Chính không có tâm trạng đi so đo với họ. Anh nhìn Liễu Như Thi nằm ở bên cạnh, khẽ nghiến răng, định nói gì đó nhưng chẳng thể nói nên lời. Anh khẽ siết chặt nắm đấm, đôi mắt ánh lên sát khí và vẻ oán hận.
Dòng suy nghĩ bỗng dưng bị đứt mạch. Sao anh có thể không đau lòng cho được?
“Lâm đại ca…”, Thu Phiến nhìn Liễu Như Thi, cô ấy vẫn chưa hiểu chuyện gì, chỉ đứng đó run rẩy.
“Lâm Chính, tôi biết lúc này cậu đang tức giận lắm nhưng lúc này tuyệt đối không được kích động. Nghe này, mặc dù tôi thất bại lần này nhưng con bé vẫn có thể được cứu. Cậu không được từ bỏ”, bà cụ Ôn vội nói.
“Vẫn có thể cứu được sao? Cứu thế nào?”, Lâm Chính hỏi.
Bà cụ Ôn không trả lời, chỉ nhìn Thu Phiến: “Tôi không muốn lôi cô bé vào chuyện này, cô mau ra ngoài đi”.
“Vâng, thưa bà”, Thu Phiến gật đầu, rời khỏi căn chòi.
Bà cụ Ôn nghiêm túc nói với Lâm Chính: “Rất đơn giản, một chữ thôi: ‘trộm”.
“Trộm sao?”
“Mặc dù cách này không hay ho gì nhưng cũng hết cách rồi. Mạng người quan trọng nên không thể nào mà cân nhắc được quá nhiều. Thiên cung mà không đưa thuốc thì chúng ta chỉ có thể trộm thôi”, bà cụ Ôn nói tiếp: “Dưới gầm giường của tôi có ít thuốc, là một người quan trọng của cuộc đời tôi để lại cho tôi. Người này bảo thuốc này có thể gia tăng tuổi thọ, giữ được thanh xuân. Nhưng để tưởng nhớ người ấy, tôi không hề dùng. Cậu lấy ra, sắc thuốc cho Như Thi uống, có thể giữ được con bé ba tháng, để cho cậu có thời gian vào trong thiên cung Trường Sinh ăn trộm thuốc”.
Lâm Chính bừng tỉnh. Mặc dù thiên cung không định chữa trị cho anh nhưng giờ anh vẫn đang ở trong thiên cung, với mối quan hệ của bà cụ Ôn thì việc lấy trộm thuốc có thể sẽ không khó.
“Toàn bộ thuốc của thiên cung đều được để trong Từ Bi Thất. Chỉ có cung chủ mới có thể vào được đây, người thường không được phép. Có điều tôi cũng là người ở đây lâu rồi nên biết cách vào. Nhóc, cậu nghe tôi, tôi sẽ giúp cậu vào Từ Bi Thất, cậu lấy thuốc cậu cần, thứ nhất, có thể chữa trị được cho con bé Như Thi, thứ hai cũng có thể tìm được loại thuốc để chữa trị cho chính cậu. Cậu đừng lo lắng gì, thiên cung nợ cậu, cậu cứ đi lấy đi”, bà cụ Ôn kiên định nói.
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn gật đầu: “Được bà Ôn, tôi sẽ làm theo lời bà nói.
“Được được, giờ tôi sẽ nói cho cậu biết cách đi tới đó. Cậu lập tức về cung, đừng tới chỗ tôi nữa, nếu không sẽ khiến người khác nghi ngờ, rõ chưa?”
“Nhưng…bà Ôn”.
“Yên tâm, cậu cầm máu cho tôi, tạm thời tôi không chết được đâu. Chỉ cần tôi còn sống thì Như Thi sẽ không sao hết. cậu mau về đi, tính mạng của Như Thi nằm trong tay cậu đấy”.
“Được!”, Lâm Chính gật đầu. Chỉ một từ thôi nhưng đã thể hiện rõ quyết tâm của anh…