Mấy người định đi.
Nhưng đúng lúc này.
Keng! Keng! Keng!
Những tiếng chuông gấp gáp và dữ dội bỗng vang lên từ xa.
Ai nấy đều biến sắc.
“Là chuông cảnh báo của thiên cung! Tôn trưởng, xảy ra chuyện rồi!”, một đệ tử cuống quýt kêu lên.
“Đi xem thế nào”.
Ngũ tôn trưởng dẫn ngay người chạy về phía cổng thiên cung.
“Có chuyện gì vậy?”.
Lâm Chính ở trong đình viện cũng ngẩng đầu lên, nghe thấy tiếng chuông thì khó hiểu hỏi.
“Đây là chuông cảnh báo! Chuông này vang lên thì tất cả các tôn trưởng điện chủ đều phải đến Anh Hoa Điện! Chắc là có người ngoài đến kiếm chuyện!”, Thu Phiến nhíu mày đáp.
“Thế thì không liên quan đến tôi, tôi đến Tàng Thư Các đây. Thu Phiến, có chuyện gì thì nói với tôi nhé”.
Lâm Chính bình thản nói, rồi rời khỏi đình viện, đi về phía Tàng Thư Các.
“Lâm…”
Thu Phiến định gọi, nhưng lại không biết nói gì, chần chừ một lát rồi thở dài một tiếng, chạy tới Anh Hoa Điện.
Là đệ tử của thiên cung, cô ấy cũng có nghĩa vụ phải đến.
Lúc này, trong ngoài Anh Hoa Điện đã chen chúc.
Chuông cảnh báo vừa gióng lên, người của thiên cung Trường Sinh liền vây kín nơi này.
Tam tôn trưởng đến trước.
Tứ tôn trưởng và Ngũ tôn trưởng lần lượt đến sau, ngoài ra còn sáu điện chủ, một đám tinh nhuệ, chấp sự của 10 điện.
Tam tôn trưởng đứng ở cửa điện, nhìn chằm chằm một đám nam nữ mặc áo trắng viền xanh bên ngoài.
Những người này xếp thành hàng ngang, đi thẳng về phía Anh Hoa Điện.
Sắc mặt ai nấy tỏ vẻ ngạo mạn và cười cợt, cho dù xung quanh có hơn chục nghìn cường giả thiên cung, nhưng bọn họ vẫn thong dong bình thản.
“Đứng lại!”.
Tam tôn trưởng quát.
Giọng nói như sấm rền.
“Bái kiến Tam tôn trưởng”.
Những người này lần lượt dừng bước, dẫn đầu là một cô gái mặc kiếm phục, buộc tóc đuôi ngựa, và một người đàn ông đẹp như tượng tạc, tóc dài đến eo. Hai người cùng bước tới, cúi người hành lễ với Tam tôn trưởng.
Tuy hành động lời nói tỏ vẻ rất cung kính, nhưng lại không khiến người ta cảm nhận được sự cung kính.
“Đang yên đang lành, Tử Huyền Thiên các cậu đến thiên cung Trường Sinh chúng tôi làm gì? Hơn nữa, tôi còn nghe nói các cậu đánh đệ tử đi tuần núi của chúng tôi bị thương! Các cậu to gan gớm nhỉ? Tưởng rằng thiên cung chúng tôi không dám giết các cậu sao?”, Tam tôn trưởng mặt không cảm xúc nói.
“Nếu Tam tôn trưởng muốn giết chúng tôi thì chúng tôi nhất định sẽ không phản kháng, cũng không nửa lời oán hận. Nhưng chúng tôi đến thiên cung lại bị người của thiên cung các ông coi là phường trộm cướp, chúng tôi không nhịn được nên mới ra tay đấy chứ”, cô gái dẫn đầu mỉm cười nói.