Tam tôn trưởng nghe xong liền lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Chắc là các đệ tử đi điều tra đã coi bọn họ là người tình nghi phạm tội.
Người của Tử Huyền Thiên đều rất ngạo mạn, đương nhiên sẽ không nhẫn nhục chịu đựng.
“Đừng nhiều lời nữa, gần đây thiên cung chúng tôi không tiện tiếp khách, các cô đến đây làm gì? Nếu không có chuyện gì thì mau về đi!”, Tam tôn trưởng xua tay, tỏ vẻ rất mất kiên nhẫn.
“Tam tôn trưởng muốn hạ lệnh đuổi khách sao? Ha ha, chúng tôi cũng không muốn ở đây, nhưng nếu Tam tôn trưởng trả cho chúng tôi đồ của Tử Huyền Thiên, thì chúng tôi sẽ đi ngay!”.
“Đồ của các cô? Đồ gì cơ?”.
“Tam tôn trưởng biết rõ mà còn giả vờ à? Đương nhiên là “Thần Ngạo Tập” của Tử Huyền Thiên chúng tôi rồi, nó ở ngay trong Tàng Thư Các của các ông! Mong Tam tôn trưởng hãy trả lại cho chúng tôi!”, cô gái nheo mắt cười nói.
“Thần Ngạo Tập?”, sắc mặt Tam tôn trưởng bỗng chốc trở nên khó coi.
Thu Phiến cũng đến bên ngoài Anh Hoa Điện, chứng kiến mọi chuyện.
Khi nghe thấy “Thần Ngạo Tập” trong miệng cô gái, cô ấy và rất nhiều người đều ù ù cạc cạc.
“Sư huynh, “Thần Ngạo Tập” là cái gì vậy?”, Thu Phiến không nhịn được, hỏi một đệ tử tinh nhuệ ở bên cạnh.
Đệ tử kia vốn định mặc kệ, nhưng thấy Thu Phiến xinh xắn khả ái, liền kiên nhẫn giải thích.
“Thần Ngạo Tập là một cuốn sách cổ tuyệt thế, ba tháng trước được Nhị tôn trưởng phát hiện trong mộ Kỳ Lân ở Lĩnh Nam, rồi mang về. Nhưng người của Tử Huyền Thiên lại nói khu vực Lĩnh Nam là địa bàn của bọn họ, Thần Ngạo Tập đáng lẽ là của bọn họ, nên nhiều lần đến thiên cung chúng ta để đòi. Mấy lần thương lượng trước đó, các tôn trưởng đều phớt lờ mặc kệ, không ngờ lần này bọn họ lại dẫn người đến”, đệ tử kia đáp.
Những người xung quanh cũng hiểu ra.
Có người hừ mũi nói: “Chỉ là một lũ oắt con, có gì phải sợ chứ? Dám chạy đến thiên cung chúng ta làm càn, thì phải cho bọn chúng biết tay!”.
“Đúng vậy, tưởng thiên cung chúng ta dễ bị bắt nạt lắm sao?”.
Các đệ tử nhao nhao nói, ai nấy tỏ vẻ khinh miệt, không thèm coi những người này ra gì.
Tam tôn trưởng nhíu mày, nhìn đám nam thanh nữ tú này, sau đó phất tay, bình thản nói: “Bổn tôn trưởng không thèm chấp đám oắt con miệng còn hôi sữa như các cô. Thần Ngạo Tập do chúng tôi phát hiện thì đương nhiên là của chúng tôi. Muốn đòi Thần Ngạo Tập thì bảo mấy lão già của Tử Huyền Thiên đến đây! Các cô không có tư cách nói chuyện với tôi!”.
Các đệ tử nghe thấy thế là biết thái độ của Tam tôn trưởng, đang định đuổi đám người này đi.
Nhưng nghĩ cũng phải, bọn họ quả thực không cần phải nhiều lời với những người này.
Đúng lúc đó, một bóng dáng khoác áo choàng màu đen, đội mũ trùm đầu bước ra khỏi đội ngũ của Tử Huyền Thiên.
Bóng dáng kia thẳng tắp, đi tới trước đám người mới dừng lại, sau đó bỏ mũ xuống, nhìn Tam tôn trưởng: “Tam tôn trưởng, đã lâu không gặp, không ngờ ông lại cậy già lên mặt như vậy”.
“Ơ? Ông là… Chấn Hám Sơn?”.
Tam tôn trưởng lập tức nhận ra người kia, kêu lên thất thanh.
“Cái gì? Chấn Hám Sơn?”.
“Chưởng kiếm giả của Tử Huyền Thiên?”.
“Ông ta cũng đến sao?”.