“Lần… lần này thì gay rồi! Mau đi mời Đại tôn trưởng đến!”.
“Hôm qua Đại tôn trưởng lại đi bế quan, gấp thế này e là không mời ra được!”.
“Nhị tôn trưởng đâu?”.
“Nhị tôn trưởng đã ra ngoài điều tra kẻ cướp Từ Bi Thất, chắc là cũng không về ngay được!”.
“Làm sao bây giờ?”.
Mấy điện chủ châu đầu ghé tai, sắc mặt của ai cũng tỏ vẻ khó coi.
Tứ tôn trưởng và Ngũ tôn trưởng cũng đanh mặt lại, ai cũng bất ngờ khi người này đến.
“Tam tôn trưởng, ông nói những tiểu bối này không có tư cách nói chuyện với ông, vậy họ Chấn này chắc là đủ tư cách nhỉ?”, Chấn Hám Sơn bình thản nói.
“Chấn đại nhân đến đây cũng là vì Thần Ngạo Tập sao?”, Tam tôn trưởng hít sâu một hơi, trầm giọng hỏi.
“Đương nhiên”.
“Tôi đã nói rồi, Thần Ngạo Tập là của thiên cung chúng tôi! Không liên quan gì đến Tử Huyền Thiên! Nếu ông đến để nói đạo lý, thì câu nói này chính là đạo lý của chúng tôi, nếu đến để nói võ lực thì mời ông ra chiêu!”, Tam tôn trưởng vào thẳng vấn đề, ra oai phủ đầu đối phương.
Nhưng đương nhiên người của Tử Huyền Thiên đã có chuẩn bị từ trước mới đến.
“Chúng tôi chỉ có mấy chục người, nếu thiên cung Trường Sinh định xông hết lên, thì tôi nghĩ chúng tôi chắc chắn sẽ tan xác. Nhưng đổi lại là thiên cung Trường Sinh và Tử Huyền Thiên sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung. Tôi nghĩ dù là Tử Huyền Thiên hay thiên cung Trường Sinh cũng không muốn nhìn thấy điều này. Tam tôn trưởng, ông thấy sao?”, Chấn Hám Sơn bình thản nói.
“Vậy các ông có ý gì?”, Tam tôn trưởng lạnh lùng hỏi.
“Lần này chúng tôi đến là muốn giải quyết vấn đề sở hữu của Thần Ngạo Tập bằng phương thức hòa bình”, Chấn Hám Sơn đáp.
“Phương thức hòa bình?”.
“Đúng, mấy người này là đệ tử được Tử Huyền Thiên chúng tôi bồi dưỡng, bọn họ sẽ đại diện cho Tử Huyền Thiên khiêu chiến người của thiên cung các ông. Tam tôn trưởng, hãy thử đi. Nếu đệ tử của các ông có thể đánh bại bọn họ, thì Thần Ngạo Tập sẽ thuộc về các ông. Nếu người của các ông không thắng được đệ tử của Tử Huyền Thiên, thì Thần Ngạo Tập sẽ thuộc về chúng tôi”, Chấn Hám Sơn lớn tiếng nói.
Ông ta cố ý dùng khí kình, để tất cả hơn vạn đệ tử ở xung quanh đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Tam tôn trưởng nghe thấy thế thì biến sắc, lập tức nhận ra mình đã trúng kế.
Chắc hẳn người của Tử Huyền Thiên đã có kế hoạch này từ trước.
Bọn họ cố ý gây sự ở ngoài núi, khí thế hùng hổ xông vào thiên cung Trường Sinh, ép ông ta gióng chuông cảnh báo, tập hợp các đệ tử của thiên cung đến.
Sau đó gửi lời khiêu chiến đến thiên cung Trường Sinh trước mặt tất cả các đệ tử.
Lúc này, Tam tôn trưởng không muốn nhận lời cũng không được.
Nếu không nhận lời thì không những mất mặt mà còn khiến mọi người mất lòng tin.
Cộng thêm trước đó Từ Bi Thất bị cướp, nếu bây giờ từ chối đối phương, thì chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng lớn.
Nhưng nếu nhận lời thì sẽ trúng kế của đối phương.
Làm sao bây giờ?
Tam tôn trưởng do dự.
Nhưng trong lúc ông ta do dự, thì không ít đệ tử trong đám người xung quanh đã phẫn nộ lên tiếng.
“Đánh thì đánh! Tưởng chúng tôi sợ ông chắc?”.
“Lại đây! Đánh đi!”.