Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Chém tay chân thì đã sao? Với y thuật của thiên cung chúng ta, trị chút vết thương như vậy chẳng phải dễ như trở bàn tay?”, Tứ tôn trưởng nói.

“Vết thương cơ thể có thể trị, nhưng về tinh thần thì sao? Nếu chúng ta tiếp tục phái những đệ tử bình thường giao đấu với họ, bị họ đánh bại thê thảm, vậy sẽ chỉ khiến sĩ khí giảm mạnh, lòng người hoảng hốt. Đến lúc đó, đệ tử thiên cung chúng ta đều cho rằng thiên cung Trường Sinh không bằng Tử Huyền Thiên. Tử Huyền Thiên sẽ nhân cơ hội đó dụ dỗ đệ tử rời khỏi thiên cung, gia nhập Tử Huyền Thiên, vậy thì chẳng phải thiên cung chúng ta… sẽ bị tổn thương nguyên khí, bị Tử Huyền Thiên đạp lên đầu?”, Tam tôn trưởng lạnh lùng nói.

Ông ta dứt lời, đám người Tứ tôn trưởng đều biến sắc, không lên tiếng nữa.

Không ai ngờ được tình hình lại nghiêm trọng như vậy…

“Từ lúc nào Tử Huyền Thiên lại có những kẻ khủng khiếp như vậy?”, Ngũ tôn trưởng không khỏi cảm khái.

“Tôi chưa từng nghe nói tới”.

“Có lẽ những người này đã dùng dược vật nào đó để tăng cường thực lực, cũng có thể là Tử Huyền Thiên bí mật bồi dưỡng những người siêu phàm. Dù thế nào, đây cũng không phải những người mà đệ tử bình thường có thể chống lại”.

Mọi người bàn bạc.

“Mau gọi những đệ tử nhập thất tới đi, xem bọn họ có đối phó với đám thiên tài yêu nghiệt của Tử Huyền Thiên được không”, Tam tôn trưởng nói.

“Vâng, tôn trưởng!”.

Một đệ tử chắp tay, quay người rời đi.

Lúc này, Trịnh Thông Viễn vội gọi: “Khoan đã!”.

Đệ tử kia dừng bước.

“Trịnh điện chủ, sao vậy?”, Tam tôn trưởng nghiêng đầu hỏi.

“Tôn trưởng, tôi nghĩ dù ông có gọi tinh nhuệ của thiên cung chúng ta tới cũng vô ích!”, Trịnh Thông Viễn nói.

“Sao lại nói vậy?”.

“Tam tôn trưởng, ông cũng nghe rồi đấy, bọn họ đưa những đệ tử này đến khiêu chiến đệ tử thiên cung chúng ta, thua rồi thì sẽ không nhắm tới Thần Ngạo Tập nữa, có thể nói bọn họ lấy Thần Ngạo Tập làm vật cược để đấu với chúng ta. Nếu bọn họ không ngốc thì chắc chắn sẽ có thủ đoạn để chiến thắng chúng ta. Nếu không, thua rồi không những sẽ mất Thần Ngạo Tập mãi mãi, mà mặt mũi của Tử Huyền Thiên bọn họ cũng mất hết! Tôi nghĩ dù ông có phái đệ tử tinh nhuệ nhất của thiên cung đến, e rằng cũng chỉ làm chuyện vô ích, khó mà đối phó bọn họ”, Trịnh Thông Viễn nghiêm túc nói.

Tam tôn trưởng im lặng.

Những người khác cũng không nói gì.

Trịnh Thông Viễn nói đúng.

Nếu dựa vào đệ tử tinh nhuệ của mình là có thể đánh bại đối phương dễ dàng thì chắc chắn không thực tế. Người ta đã dám đến thì chắc chắn nắm chắc phần thắng, dù thực lực đệ tử thiên cung mạnh mẽ, e rằng để thắng trận quyết đấu này cũng phải trả cái giá thê thảm.

“Vậy ông có cách gì tốt hơn không?”.

Tam tôn trưởng hơi phiền lòng, hừ một tiếng, lạnh lùng hỏi.

“Cách thì có, vả lại cũng rất đơn giản”, Trịnh Thông Viễn cười híp mắt.

“Ồ? Mau nói nghe xem”, Tam tôn trưởng nói, người xung quanh cũng nhìn chằm chằm Trịnh Thông Viễn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui