Trịnh Thông Viễn không hoảng loạn, mỉm cười nói với Ngũ tôn trưởng: “Ngũ tôn trưởng, tôi nhớ trước kia bà từng nói trạng thái của Lâm Chính càng ngày càng tệ, cứ tiếp tục như vậy cậu ta sẽ không chống chịu được một tháng, có phải không?”.
“Đúng! Hoạt Độc của cậu ta đã đi vào huyết quản gân mạch, bước tiếp theo sẽ xâm nhập vào xương tủy. Nếu xương tủy cũng bị xâm nhập thì thế gian này không còn cách nào chữa khỏi cho cậu ta”, Ngũ tôn trưởng đáp.
“Nếu Hoạt Độc đã vào đến huyết quản gân mạch đồng nghĩa Lâm Chính không thể vận khí, một khi vận khí là Hoạt Độc sẽ phát tác, lập tức lấy mạng cậu ta có phải không?”, Trịnh Thông Viễn lại hỏi.
“À… Phải…”, Ngũ tôn trưởng do dự một lúc, khẽ gật đầu.
“Vậy được! Mong Ngũ tôn trưởng hãy gọi Lâm Chính đến đây, để cậu ta thay thiên cung chúng ta chiến đấu với Tử Huyền Thiên!”, Trịnh Thông Viễn nói.
Ông ta dứt lời, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
“Trịnh điện chủ, ông làm gì vậy? Ông muốn trả thù Lâm Chính sao? Cậu ta đã là người sắp chết, ông cần gì phải làm chuyện dư thừa? Cậu ta sẽ chết trong tay người của Tử Huyền Thiên mà thôi!”, có người không nhìn nổi nữa, nói mấy câu.
Nhưng Trịnh Thông Viễn lại cười lớn: “Các vị, tôi đang muốn Lâm Chính chết trong tay Tử Huyền Thiên!”.
“Hả?”.
Đám người Ngũ tôn trưởng ngạc nhiên.
Tam tôn trưởng dường như hiểu ra được gì đó, nhìn về phía ông ta, khẽ nói: “Trịnh điện chủ, lẽ nào ông… muốn trở mặt với người của Tử Huyền Thiên?”.
“Đúng!”, Trịnh Thông Viễn mỉm cười nói: “Không phải tôi muốn lấy việc công trả thù riêng, mà tôi chỉ nghĩ cho thiên cung thôi! Lâm Chính trúng Hoạt Độc, độc đã vào huyết mạch. Nếu phái cậu ta lên, cậu ta nhất định sẽ đẩy lực vận khí. Đến lúc đó, cậu ta độc phát tử vong, nổ chết tại chỗ, chúng ta có thể nói là người của Tử Huyền Thiên hại chết Lâm Chính! Trước kia, Tử Huyền Thiên đã nói bạn tốt so tài không thể để xảy ra án mạng. Bây giờ Lâm Chính chết, chúng ta có thể trở mặt, dẫn người bắt hết đám Chấn Hám Sơn. Lúc đó, ai cũng không thể lên án thiên cung Trường Sinh chúng ta, ngay cả Tử Huyền Thiên cũng không thể nói gì được. Hoạt Độc của Lâm Chính đã vô cùng nghiêm trọng, không thể cứu chữa được nữa. Nếu cậu ta sớm muộn cũng phải chết thì vì sao không cống hiến chút gì cho thiên cung chúng ta?”.
Ông ta dứt lời, người xung quanh đều sáng mắt, liên tục tán thán.
“Kế hay! Kế hay!”.
“Bọn họ ép chúng ta quyết đấu, bây giờ chúng ta khiến trận quyết đấu không thành, thậm chí còn có thể danh chính ngôn thuận bắt đám người Chấn Hám Sơn. Nếu vậy, công thủ đảo ngược, mọi nguy cơ cũng sẽ được giải quyết!”, Tứ tôn trưởng nói, không ngừng gật đầu với Trịnh Thông Viễn.
“Vậy được! Cứ làm theo lời ông nói, Trịnh điện chủ! Mau gọi Lâm Chính đến đây!”, Tam tôn trưởng cho rằng chuyện này có thể, lập tức đồng ý.
Đúng lúc này, thanh niên bên cạnh ông ta đi tới.
“Tôn trưởng! Nếu người cứ phái Lâm Chính lên như vậy thì chẳng phải sẽ khiến các đệ tử xấu hổ hay sao? Lẽ nào thiên cung rộng lớn chúng ta lại không có ai có thể chiến đấu, cứ phải gọi một con ma bệnh lên đấu? Thế chẳng khiến người ta thất vọng?”, thanh niên nghiêm túc nói.
“Ồ… Ý cậu là?”.
“Xin tôn trưởng cho đệ tử một cơ hội, đệ tử muốn khiêu chiến với cao thủ của Tử Huyền Thiên!”, thanh niên lập tức chắp tay.
Người xung quanh đồng loạt nhìn về phía anh ta.
Tam tôn trưởng cũng im lặng.
Nhưng ông ta không phản đối, một lúc lâu sau mới nói: “Hãy cẩn thận!”.