“Vâng!”.
Thanh niên mừng rỡ, không quay đầu mà nhảy thẳng xuống dưới…
Trong Tàng Thư Các, Lâm Chính đang đọc sách một cách say sưa ở khu sách cấm phía trong cùng.
Bởi vì có lệnh bài của Ngũ tôn trưởng, Lâm Chính đã vào được khu sách cấm, người canh giữ Tàng Thư Các hoàn toàn không ngăn được. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Chiều Hư
3. 1001 Bí Quyết Phi Thăng
4. Chẳng Qua Cũng Chỉ Là Một Nữ Nhân Xuyên Không Thôi
=====================================
Thế là suốt ngày anh đắm chìm trong Tàng Thư Các ở thiên cung, bước chân không muốn rời đi. Nếu không phải trên người có bệnh, anh thậm chí còn muốn ở luôn trong này.
Khu sách cấm là nơi chỉ có tôn trưởng mới được vào, Lâm Chính tất nhiên biết cơ hội lần này hiếm có, cho nên cũng không biết mệt mỏi dốc sức đọc mỗi một cuốn sách, nhớ kỹ nó trong đầu.
Anh đọc rất nhanh, dù sao anh xem qua là không quên, chỉ trong vòng nửa ngày, một nửa sách khu cấm đã được anh đọc hết.
“Thần Ngạo Tập?”.
Lâm Chính nhìn một cuốn sách cổ ở giá sách trước mặt, lập tức lấy xuống đọc.
Nhưng anh chưa đọc bao lâu thì người quản lý Tàng Thư Các ở lối vào khu sách cấm như phát hiện ra gì đó, lập tức bước nhanh tới, cướp lại Thần Ngạo Tập trong tay Lâm Chính.
“Cậu không được đọc cuốn sách này!”, người quản lý quát lên.
“Vì sao?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.
“Cuốn sách này khá đặc biệt, tôn trưởng có lệnh đặt nó ở đây chỉ để cất giữ, người khác không được xem! Dù là Ngũ tôn trưởng cũng vậy! Cho nên cậu không được xem”, người quản lý hừ lạnh.
“Là mệnh lệnh của Đại tôn trưởng sao?’, Lâm Chính hỏi.
“Không sai!”.
“Mệnh lệnh của Đại tôn trưởng sao lại áp đặt lên Ngũ tôn trưởng? Theo tôi biết, năm vị tôn trưởng ở thiên cung địa vị như nhau, quyền lực như nhau, Đại tôn trưởng nói không được xem là không được xem? Anh chỉ nghe lệnh của Đại tôn trưởng, không nghe lời của Ngũ tôn trưởng đúng không?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.
Anh dứt lời, người quản lý đó tái mặt: “Anh… Anh nói gì?”.
“Đưa tôi! Nếu không, tôi sẽ nói Ngũ tôn trưởng trị tội anh!”, Lâm Chính nghiêm túc nói.
“Cậu…”, người quản lý nghẹn lời, không biết nên nói gì mới phải.
Năm vị tôn trưởng ở thiên cung đúng là có địa vị và quyền lực như nhau, nhưng kinh nghiệm và thực lực khác nhau. Ví như Tam tôn trưởng kinh nghiệm dày dặn nhất, Tứ tôn trưởng và Ngũ tôn trưởng đều nghe lời ông ta, còn Nhị tôn trưởng thực lực cao nhất, mọi người cũng tôn kính ông ta, nghe lời ông ta.
Đại tôn trưởng thì càng đặc biệt!
Ông ấy là người có quyền lực cao nhất chỉ dưới cung chủ, cho dù năm người ngang hàng, bốn tôn trưởng còn lại cũng sẽ nghe theo lệnh ủa Đại tôn trưởng.
Vì vậy, những lời Lâm Chính nói cũng không sai, nhưng hàm ý lại khác.
Nhưng Lâm Chính làm gì quan tâm nhiều như vậy?
“Đưa đây!”.
Anh cướp lại Thần Ngạo Tập, mặc kệ tất cả ngồi xuống một bên, đọc một cách say sưa.
“Được! Được! Lâm Chính, cậu hãy đợi đấy! Tôi sẽ đi thông báo cho Đại tôn trưởng, để Đại tôn trưởng trị tội cậu! Cậu đợi đấy!”.
Người quản lý tức đến mức xì khói, lập tức quay đầu chạy ra ngoài Tàng Thư Các.
Lâm Chính không muốn quan tâm đến anh ta, tiếp tục đọc sách của mình.