Không lâu sau, vài người đột nhiên xông vào trong khu cấm của Tàng Thư Các.
“Cậu là Lâm Chính?”, người đi đầu hỏi.
“Đến nhanh thế à?”.
Lâm Chính hơi bất ngờ.
Người của Đại tôn trưởng hiệu suất làm việc cũng nhanh thật!
“Cái gì đến nhanh? Lâm Chính, bớt nhiều lời, hãy đi theo chúng tôi một chuyến! Thiên cung cần có cậu cứu giúp!”, người đó nghiêm nghị quát lên.
“Cái gì?”.
Lâm Chính ngẩng đầu lên, khó tin nhìn người đó, ngạc nhiên hỏi: “Anh nói ai cần cứu giúp?”.
“Đương nhiên là thiên cung Trường Sinh! Lâm Chính, bây giờ thiên cung Trường Sinh đang ở bờ vực sinh tử tồn vong, các vị tôn trưởng lệnh chúng tôi nhất định phải mời cậu qua đó! Đừng nhiều lời nữa! Mau đi cùng chúng tôi đi!”, người đó sốt ruột, định kéo Lâm Chính đi.
Nhưng Lâm Chính đánh tay người đó ra.
“Lâm Chính, cậu làm gì vậy?”, người đó ngạc nhiên, trong mắt chứa đựng sự giận dữ.
“Sống chết của thiên cung liên quan gì đến tôi? Tôi là người sắp chết, bản thân mình còn không cứu được, làm sao cứu người khác? Các người tự nghĩ cách đi”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
Người đó sửng sốt, cũng hiểu ra gì đó, suy nghĩ chốc lát rồi hạ giọng nói: “Lâm Chính, tôi biết trong lòng cậu có oán hận. Thế này, các vị tôn trưởng hứa chỉ cần cậu chịu ra tay lần này, thiên cung Trường Sinh chúng tôi sẽ không tiếc bất cứ giá nào lập tức giải Hoạt Độc trên người cậu!”.
“Anh nghĩ tôi còn tin các người được sao? Các người đã lấy cả Lạc Linh Huyết của tôi đi rồi, làm sao tôi tin được?”.
“Lâm Chính, nói như vậy là cậu không chịu phối hợp với chúng tôi?”.
Trong mắt người đó lộ ra sự lạnh lẽo, hơi mất kiên nhẫn.
Lâm Chính không hoảng, thản nhiên nói: “Hoạt Độc tự tôi có thể giải, nhưng tôi thiếu dược liệu. Bây giờ anh nói các vị tôn trưởng chuẩn bị cho tôi vài cây thuốc thần, trả lại mười giọt Lạc Linh Huyết cho tôi, tôi sẽ đồng ý ra tay giúp thiên cung các người, thế nào?”.
“Chuyện đó…”, người đó do dự.
“Anh có thể đi xin chỉ thị của tôn trưởng!”, Lâm Chính nói: “Tôi đợi các người”.
“Được!”.
Người đó cũng không do dự, quay đầu chạy đi.
Lâm Chính tiếp tục đọc Thần Ngạo Tập.
Khoảng mười phút sau.
“Lâm Chính! Các vị tôn trưởng đã đồng ý!”.
Người đó chạy vào, lớn tiếng hét.
Bùm! Bùm!…
Bên ngoài Anh Hoa Điện vang lên tiếng nổ giòn giã. Có tiếng nói của Giả Sinh và A Nhàn vang lên. Đám người của thiên cung nhìn chăm chăm Giả Sinh.
Giả Sinh luôn đi theo Tam tôn trưởng, được Tam tôn trưởng dạy bảo không ít. Cộng thêm việc anh ta có thiên phú kinh người nên bản lĩnh cũng không phải hạng thường. Lần đầu giao đấu mà không hề rơi vào thế hạ phong. Thật khiến người khác bất ngờ.
“Giả sư huynh cố lên”.
“Cho cô gái đó biết mặt đi”.