“Ha ha, tôi nghe nói người này là đệ tử của Tam tôn trưởng. Vốn tưởng thực lực của anh ta không tệ. Thật không ngờ cũng chỉ đến vậy mà thôi. Tam tôn trưởng, thật sự xin lỗi nhé. A Nhàn ra tay hơi nặng, hi vọng tôn trưởng tha thứ, ha ha…”, tiếng cười vô cùng đắc ý vang lên. Tam trưởng lão tái mặt.
“Lâm Chính đâu? Đã tới chưa?”
Ông ta đột nhiên hỏi.
“Tam trưởng lão, yêu cầu của Lâm Chính có hơi quá đáng…”, người phía sau ngập ngừng nói
“Cậu ta muốn gì thì đưa cho cậu ta thứ đó! Một người sắp chết còn mang theo được thứ gì đi chứ. Chỉ cần cậu ta chết ở đây thì sau này đồ vẫn thuộc về chúng ta thôi”, Tam tôn trưởng để lộ vẻ hung hăng.
Những người phía sau không dám do dự, lập tức chạy đi.
Một lúc sau một người với mái tóc trắng, dài đi về phía Anh Hoa Điện…
“Lâm Chính, chỉ là đấu vài đường đơn giản thôi, không cần phải lo lắng. Chỉ cần có thể cầm cự được một lúc là được”, người đàn ông đi bên cạnh không ngừng an ủi anh.
“Tôi không lo lắng. Các người đã trả lại 10 giọt Lạc Linh Huyết cho tôi, đồng thời đưa thuốc và mật tịch cho tôi cần thì tôi đã hài lòng rồi, đương nhiên sẽ dốc toàn lực giải quyết vấn đề giúp mọi người”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt”, người đàn ông mỉm cười…
Giả Sinh được đưa đi cấp cứu. Hóa ra anh ta vẫn chưa chết, chỉ bị hôn mê.
“Tôn trưởng, toàn bộ hệ thống kinh mạch của Giả Sinh đã bị phá hủy. Khí tức trong cơ thể bị đảo lộn, hệ thống thần kinh cũng không cần nguyên vẹn, muốn điều trị thì ít nhất phải cả mười năm. Mà có bỏ ra từng đó thời gian thì cũng chưa chắc có thể trị khỏi được hoàn toàn”, một người đàn ông trung niên kiểm tra cho anh ta, sau đó lên tiếng.
“Vậy ý của ông là…”
“Giả Sinh bị đánh phế rồi”, người này nói.
Dứt lời, đám đông tái mặt: “Cái gì?”
“Giả Sinh sư huynh phế rồi sao?”
“Sao có thể? Anh ấy là thiên tài mạnh nhất của Tam tôn trưởng cơ mà!”
“Đến anh ấy còn bị đánh phế sao…”
“Ôi trời…”, đám đệ tử run rẩy, bàng hoàng.
Giả Sinh là đệ tử mà Tam tôn trưởng đắc ý nhất. Được tôn trưởng chỉ bảo, cộng với khả năng thiên tài dị bẩm, thực lực phi phàm thì anh ta chẳng mấy chốc có thể đứng vào hàng ngũ ‘ngũ kiệt’
Giả Sinh chắc chắn được coi là một trong những đệ tử hàng đầu của thiên cung. Vậy mà lúc này đến cả anh ta còn bị người của Tử Huyền Thiên đánh phế. Đến anh ta còn không đấu lại được bọn họ thì ai có thể chứ.
Mà cho dù có thắng được A Nhàn thì phía sau cô ta còn hơn hai chục đệ tử yêu nghiệt của Tử Huyền Thiên nữa. Tới lúc đó thì đấu như thế nào đây?
Nhất thời, tất cả cảm thấy vô cùng hoảng sợ. Đội quân của thiên cung không ai còn đủ dũng khí để nghênh chiến nữa. Sắc mặt của các tầng lớp cấp cao cũng trở nên vô cùng khó coi.
Chấn Hám Sơn nhếch miệng cười, nheo mắt nhìn Tam tôn trưởng với vẻ đắc ý.
“Này! Còn ai của thiên cung muốn chiến đấu với tôi nữa không? Nếu không còn thi mau giao Thần Ngạo Tập ra đây”, lúc này A Nhàn lên tiếng. Cô ta nói rất lớn. Thái độ vô cùng khoa trương.
Có không ít đệ tử tức giận nhưng họ biết bản thân không phải là đối thủ của A Nhàn nên không dám ho he.