Trịnh Thông Viễn khẽ gật đầu.
“Hơn nữa, tôi có cảm giác Lâm Chính không cầm cự được bao lâu nữa! Hoạt Độc trong người cậu ta không cho phép cậu ta chiến đấu mãi như vậy được! Tôi nghĩ cho dù cậu ta thắng Vệ Tân Kiếm, nhưng gặp cường giả tiếp theo của Tử Huyền Thiên thì cũng thua là cái chắc”, Ngũ tôn trưởng khàn giọng nói.
Nghe thấy thế, đám Tam tôn trưởng đều nở nụ cười.
Cuối cùng.
Dưới ánh mắt chăm chú của vạn người, Vệ Tân Kiếm lại giơ kiếm lên, chém về phía Lâm Chính.
Nhát kiếm này như lay động lá liễu trong gió xuân, kiếm sắc trong tay khẽ vung lên.
Ầm!
Một luồng kiếm khí bắn ra khỏi thân kiếm.
Đây là khí của Vệ Tân Kiếm.
Khí kình phóng ra ngoài!
Dùng kiếm phóng ra!
Hơn nữa, đạo kiếm khí này nồng đậm hơn, cuồng bạo hơn, đáng sợ hơn khí của bất cứ người nào Lâm Chính từng gặp…
Vù vù vù…
Nó giống như một làn sóng màu đỏ, xé toạc mặt đất, chấn động trời xanh, ùa về phía Lâm Chính với khí thế hủy diệt mọi thứ.
“A!”.
Các đệ tử thiên cung ở phía sau Lâm Chính sợ đến mức bỏ chạy tứ tán, còn ai dám lại gần chứ?
Hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn.
Xôn xao nhốn nháo.
Nhưng… lần này Lâm Chính không tránh nữa.
Chắc là biết tránh né cũng vô ích, nên anh nghênh đón chính diện luôn.
“Anh từ bỏ rồi sao? Hay là muốn đỡ đòn này của tôi? Ha ha, nếu anh muốn đón đỡ thì anh quá ngây thơ rồi! Chiêu “Thị Diệt Kiếm Lãng” này của tôi đủ để khiến một tòa nhà trở thành cát bụi! Ngay cả vật chất cứng rắn nhất trên đời cũng không thể chống lại được nó! Anh tay không tấc sắt thì chống lại kiểu gì?”, Vệ Tân Kiếm nhếch mép, nở nụ cười đắc ý.
“Xem ra thắng thua đã rõ rồi!”.
Chấn Hám Sơn bình tĩnh nói.
“Anh ta nên tránh đi, nghênh đón chính diện chỉ khiến anh ta thịt nát xương tan thôi!”.
“Tên này ngây thơ quá! Anh ta không biết rốt cuộc thực lực của Vệ sư huynh đáng sợ đến mức nào”.
“Nực cười!”.
Các đệ tử bên phía Tử Huyền Thiên đều lắc đầu, hoặc là hừ mũi khinh thường, hoặc là tỏ vẻ khinh bỉ.
“Sư phụ, liệu Vệ sư huynh có giết người kia không? Nếu anh ta chết trong tay Vệ sư huynh thì phải làm sao đây?”, đúng lúc này, cô gái trước đó không nhịn được lên tiếng, nói đầy lo lắng.
“Yên tâm đi, Tân Kiếm tự có chừng mực! Người này không chết được đâu, nhưng chắc là đòn này sẽ phế cậu ta mất!”, Chấn Hám Sơn cười nhạt đáp.
Lúc này, nữ đệ tử mới thở phào nhẹ nhõm.