“Có lẽ là giả vờ”, Tam tôn trưởng sầm mặt, nói: “Cậu ta đang đóng kịch!”.
“Đóng kịch?”.
“Đúng!”, Tam tôn trưởng lạnh lùng nói: “Mặc dù tôi có thể để cậu ta tiếp tục chiến đấu với Bạch Hạo Tâm, nhưng cậu ta lại khiến tôi thua mất lòng người!”.
Đám người đó kinh ngạc.
Lâm Chính hiên ngang nói: “Bạch Hạo Tâm, anh nghe rõ đây! Lâm Chính tôi chỉ là một đệ tử ký danh nho nhỏ của thiên cung Trường Sinh! Nếu tôi thất bại, thiên cung vẫn sẽ có vô số cao thủ đứng ra, Tử Huyền Thiên các người không có cơ hội thắng bọn họ đâu!”.
“Thắng? Lâm Chính, anh vẫn nên quan tâm đến bản thân mình đi! Tôi thấy vết thương của anh không nhẹ, nếu chiến đấu với tôi, e rằng sẽ phải mất mạng!”, Bạch Hạo Tâm nhíu mày.
“Mất mạng? Thế thì đã sao? Vì thiên cung, dù hôm nay Lâm Chính tôi có chết ở đây, tôi cũng không hối tiếc!”, Lâm Chính thấp giọng quát.
Tiếng nói ấy khiến vô số đệ tử thiên cung trào nước mắt.
“Sư huynh!”.
“Lâm sư huynh!”.
“Lâm Chính…”.
Tiếng kêu gọi không ngừng vang lên, thậm chí có người quỳ xuống tại chỗ.
Hiện trường… dường như đã có chút mất kiểm soát.
Tam tôn trưởng thấy vậy, vẻ mặt càng thêm âm trầm…
Các đệ tử thiên cung Trường Sinh ở đây đều có mắt.
Lâm Chính đã trúng Hoạt Độc, chuyện này trong thiên cung ai cũng biết.
Trong lúc anh bị Hoạt Độc giày vò còn dũng cảm đứng ra, chiến đấu với kẻ địch vì thiên cung, đánh bại nhiều cao thủ của Tử Huyền Thiên.
Cảnh đó sao không khiến người ta thấy phấn chấn cảm động.
Bây giờ chiến lực mạnh nhất của Tử Huyền Thiên đã xuất hiện. Vốn có thể để người đó không được lên đấu, thiên cung dựa vào uy thế của Lâm Chính thắng trận quyết đấu này, nhưng Tam tôn trưởng lại đồng ý, còn không cho các đệ tử lên tiếng!
Tình cảnh này sao không khiến các đệ tử cảm động?
Trong chốc lát, nhiều tiếng xì xào vang lên.
“Tam tôn trưởng làm như vậy thật vô nhân đạo!”.
“Ông ấy muốn Lâm Chính chết sao?”.
“Lâm sư đệ vốn đã bị Hoạt Độc giày vò, mang bệnh trong người, chiến đấu liên tục với mấy người, lúc này sao có thể để cậu ta đối mặt với Bạch Hổ Bạch Hạo Tâm, một trong Tứ Thánh Anh được chứ? Thế chẳng phải bảo cậu ta đi chịu chết hay sao?”.
“Chẳng lẽ Tam tôn trưởng có mâu thuẫn gì đó với Lâm sư đệ?”.
“Thật quá đáng!”.
Những tiếng vụn vặt vang lên bên tai không dứt.
Có căm phẫn bất bình, có thương tiếc cho anh.
Tam tôn trưởng đứng trước Anh Hoa Điện đương nhiên nghe được những tiếng xì xào bàn tán đó, vẻ mặt cực kỳ khó coi, nhưng không lên tiếng.