Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Im miệng hết cho tôi! Ai cho các cô cậu ồn ào lớn tiếng?”, Trịnh Thông Viễn vội vàng đứng dậy, nghiêm giọng quát.

Các đệ tử lập tức dừng lời, nhưng ánh mắt mỗi người đều không tự nhiên, vẻ mặt lúc nhìn những người đó cũng thay đổi.

“Các người…”, Trịnh Thông Viễn vô cùng tức giận, còn định nói thêm gì đó, nhưng Tam tôn trưởng lại ngắt lời ông ta.

“Trịnh điện chủ, đừng để ý đến đám đệ tử đó”.

“Nhưng tôn trưởng…”.

“Cứ để bọn họ nói là được, bây giờ quan trọng là phải giải quyết rắc rối trước mắt”.

Nói xong, Tam tôn trưởng nói với Bạch Hạo Tâm: “Bạch Hạo Tâm! Cậu và Lâm Chính có thể bắt đầu rồi!”.

Bạch Hạo Tâm khẽ hừ một tiếng, nhìn về phía Lâm Chính.

“Lâm Chính, mặc dù anh bị thương, nhưng chuyện liên quan đến danh dự của tông môn, tôi sẽ không nương tay. Nếu anh không muốn chết thì mau từ bỏ đi, bằng không lát nữa quyền cước không có mắt, tôi không chắc anh có thể sống sót hay không”, Bạch Hạo Tâm lạnh lùng nói.


“Anh cũng đã nói chuyện này liên quan đến danh dự tông môn, nhưng chẳng lẽ chỉ liên quan đến danh dự của Tử Huyền Thiên các anh hay sao? Danh dự của thiên cung Trường Sinh chúng tôi thì không phải danh dự? Tới đi, tôi đã nói sẽ liều mạng, dù có thất bại chết ở đây, tôi cũng sẽ không lùi bước!”, Lâm Chính hét lên.

“Vậy được, tôi tiễn anh lên đường!”.

Bạch Hạo Tâm thản nhiên nói, trong mắt lộ ra sát ý, người nhoáng lên, bay tới chỗ Lâm Chính nhanh như cơn gió.

Trong nháy mắt, tất cả các dòng khí xung quanh đều xao động.

Một luồng sức mạnh không gì sánh được đánh về phía Lâm Chính theo nắm đấm của Bạch Hạo Tâm.

Luồng sức mạnh tàn bạo đó còn đáng sợ hơn cả đầu xe lửa.

Đây là thực lực của Tứ Thánh Anh sao?

Không ít người âm thầm chậc lưỡi.

Nhưng Lâm Chính không tránh né, mà lại quát khẽ một tiếng, hai tay đan vào nhau ngăn đỡ nắm đấm đó.


“Định đối kháng trực diện sao?”, một đệ tử kinh ngạc thốt lên.

Ầm!

Nắm đấm và bàn tay va chạm, bùng phát ra tiếng nổ lớn như bom nổ.

Hoa văn sức mạnh đáng sợ lan ra tứ phía.

Lâm Chính liên tục lùi về sau, dường như không chống đỡ nổi quyền đó.

Đệ tử của thiên cung hồi hộp dõi theo.

Người của Tử Huyền Thiên thì lại cực kỳ vui mừng.

“Hay!”.

“Bạch sư huynh không hổ là Tứ Thánh Anh! Chỉ một đòn đã phá được phòng ngự của anh ta!”.

“Theo tôi thấy, thật ra lúc trước Vệ sư huynh đã đánh tan tác phòng ngự của anh ta, anh ta có thể chống đỡ được Vệ sư huynh, nhưng sao đối phó được Bạch sư huynh?”.

“Người này chắc chắn sẽ thua!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận