Nhưng bây giờ bọn họ biết mánh khóe của Lâm Chính cũng vô dụng.
Bọn họ không thể vạch trần Lâm Chính!
Dù có nói ra chân tướng, các đệ tử cũng sẽ không tin, chỉ cho rằng đám người Tam tôn trưởng cố ý bôi nhọ Lâm Chính, ganh ghét với anh.
Đến lúc đó càng bôi càng đen, các đệ tử sẽ càng không tin vào người của năm cung mười điện nữa…
“Cậu ta làm vậy là có mục đích gì? Muốn ly gián đệ tử và chúng ta sao?”, Tứ tôn trưởng thàm hừ, nói.
“Cứ để cậu ta diễn! Dù đệ tử có lục đục thì đã sao? Tôi là tôn trưởng của thiên cung Trường Sinh! Tôi muốn thế nào, bọn họ có thể gây ảnh hưởng được sao?”, Tam tôn trưởng lạnh lùng nói, trong mắt đầy vẻ dữ tợn.
Trận chiến đấu vẫn đang diễn ra.
Mặc dù Lâm Chính trông có vẻ chật vật, nhưng dường như vẫn còn sức chiến đấu một trận.
Anh đột nhiên đứng dậy, tiếp tục đi về phía Bạch Hạo Tâm.
“Không biết tự lượng sức, để tôi xem anh có giỏi chịu đòn hay không”.
Bạch Hạo Tâm khinh thường nói, hai mắt lại nghiêm nghị, cả người như mãnh hổ lao vọt tới, hai tay giống như vuốt hổ điên cuồng đánh về phía Lâm Chính.
Lâm Chính lại chống đỡ.
Nhưng trước mắt mọi người, dường như anh hoàn toàn không phải đối thủ của Bạch Hạo Tâm, lại chống đỡ một phen.
Xoẹt!
Xoẹt!
Xoẹt…
Những tiếng động quỷ dị vang lên.
Cơ thể Lâm Chính bị hai móng vuốt của Bạch Hạo Tâm cào rách vô số đường.
Trong nháy mắt, cả người anh đã đầy rẫy vết thương, vết máu loang lổ…
“Lâm sư đệ!”.
“Lâm Chính…”.
Vô số đệ tử gào lên thảm thiết, không nhìn thêm được nữa.
“Từ bỏ đi!”.
“Mau nhận thua đi!”.
Có người còn khuyên Lâm Chính nhận thua.
Đúng là làm đám người Tam tôn trưởng tức giận hết sức.
Nhưng trên mặt Lâm Chính lại tràn đầy vẻ kiên định và cương quyết, thấp giọng nói: “Từ bỏ? Nhận thua? Không! Tôi chưa thua!”.
Nói xong, Lâm Chính gào lên, lao ngược trở lại về phía Bạch Hạo Tâm.
Việc nghĩa không chùn bước!
“Lâm sư đệ…”.
Vô số đệ tử của thiên cung Trường Sinh rơi nước mắt.
Lâm Chính bắt đầu phản công.