Lâm Chính và Bạch Hạo Tâm điên cuồng đối chọi, nhìn có vẻ như Lâm Chính bị đánh trúng mấy lần, cực kỳ chật vật, nhưng thực ra Bạch Hạo Tâm cũng không dễ chịu.
Anh ta phát hiện mình có thể đánh trúng Lâm Chính là vì Lâm Chính bỗng dưng xuất hiện vài chỗ sơ hở hoàn toàn không cần thiết.
Hơn nữa, nắm đấm của anh ta rõ ràng đã tích lũy sức mạnh đánh tới, nhưng không hiểu sao lại không đánh gục được Lâm Chính.
Ngược lại, lúc này nắm đấm của Lâm Chính lại trở nên cực kỳ nhanh mạnh hung ác. . Thử 𝑡hách 𝑡ìm 𝑡𝒓ang gốc, géc gô -- 𝑡 𝒓 ù m 𝑡 𝒓 u 𝐲 ệ n.𝒱n --
Anh ta đối chọi với Lâm Chính không chiếm được chút lợi thế nào.
Sau một hiệp đánh nhau.
Bịch bịch bịch!
Lâm Chính liên tục lùi về sau, dường như không đấu lại anh ta.
Bạch Hạo Tâm không lùi về sau, nhưng hai cánh tay sắp tê dại, cảm giác mười ngón tay của mình sắp nứt ra.
Chuyện này là sao?
Sao kẻ bệnh tật này lại có sức mạnh lớn như vậy?
Bạch Hạo Tâm kinh hãi, không thể tin nổi, quan sát Lâm Chính lại lần nữa.
“Hạo Tâm, con đang làm gì vậy? Tốc chiến tốc thắng!”.
Chấn Hám Sơn ở bên này cũng hơi lo lắng, không nhịn được thúc giục.
“Vậy thì bây giờ giết anh ta!”.
Bạch Hạo Tâm hét lên, tiếp tục giết tới, vẫn dùng nắm đấm hung bạo đánh tới như mưa bão.
Lâm Chính cũng vung tay đánh trả, vẫn thỉnh thoảng lộ ra sơ hở khiến nắm đấm của Bạch Hạo Tâm đánh lên người mình. Nhưng nắm đấm của Lâm Chính chắc chắn không yếu như bề ngoài nhìn thấy. Mỗi lần trúng một đòn, hai cánh tay của Bạch Hạo Tâm đều run rẩy không thôi, hoàn toàn không thể ổn định lại.
Ầm!
Khoảng một phút sau, hai bên lại tách ra.
Vết thương trên người Lâm Chính nhiều thêm, cả người sắp biến thành người máu, thở hổn hển, dáng vẻ thê thảm.
Trên người Bạch Hạo Tâm vẫn không có tổn thương gì.
Nhưng anh ta lại cảm thấy trong cơ thể khí huyết sôi trào, đau đớn vô cùng, hai cánh tay sắp gãy.
Bạch Hạo Tâm đưa hai tay lên, nhìn qua nắm đấm của mình, vẻ mặt hơi nghiêm túc.
Xương ngón tay của anh ta đã nứt ra, da dẻ cũng nứt nẻ hết cả.
Nhưng vì vết thương quá nhỏ nên không ai nhìn thấy.
Mọi người cho rằng anh ta chiếm ưu thế, nhưng thực tế… anh ta và Lâm Chính ngang tài ngang sức.
Có lẽ… ngay cả ngang tài ngang sức cũng không tính!
Bạch Hạo Tâm nghiêm túc, vẻ mặt lạnh băng.
“Tên Lâm Chính này rõ ràng đã bị thương nặng, vì sao vẫn có được sức mạnh lớn như vậy? Chẳng lẽ là nỏ mạnh hết đà? Được! Để tôi xem xem sức lực của anh còn có thể chống đỡ được bao lâu!”.
Nghĩ xong, Bạch Hạo Tâm lại gào lên, xông tới lần nữa.
Lâm Chính vẫn vung tay phản kích.