Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Thấy Lâm Chính vẫn gọi mình là sư huynh thì người này cảm kích lắm: “Sư huynh, hôm nay thiên cung tổ chức đại hội y mười năm một lần, Đại tôn trưởng đặc biệt mời anh tới tham gia”.

“Đại hội y sao? Đại tôn trưởng?”, Lâm Chính giật mình.

Đại tôn trưởng đích thân hạ lệnh thì Lâm Chính đương nhiên phải nghe theo rồi. Nhưng đại hội y này có liên quan gì tới Lâm Chính chứ?

Trong mắt đám tôn trưởng, anh có khác gì một người đã chết đâu. Đang yên đang lành sao đại tôn trưởng lại hạ mình mời anh tham gia thế? Chắc chắn là có gì mập mờ rồi.

Lâm Chính suy nghĩ một lúc, cuối cùng thì đành phải thỏa hiệp. Trước mắt, hoạt độc trong người anh vẫn chưa thải hết hoàn toàn, vẫn cần phải nhờ vào thần dược và những mật pháp trong Tàng Thư Các nên anh không thể rời khỏi đây được. Giờ nếu anh không đi tham gia thì chắc chắn là bọn họ sẽ không tha cho anh.

“Đại hội y khi nào khai mạc vậy?”, Lâm Chính nói.

“Chiều nay ở Vô Dục Cung”.

“Được, tôi nhất định sẽ tham gia đúng giờ”.


Sau khi đáp lại, người đệ tử lập tức rời đi. Lâm Chính đi đi lại lại trong phòng. Anh suy nghĩ, sau đó lấy hết thuốc có trong người sắc lên. Đợi sau khi sắc xong anh uống cạn, ợ hơi rồi mới đi tới Vô Dục Cung.

Trước đây, thời gian Lâm Chính ở thiên cung không nhiều nên chưa từng nghe nói về đại hội này. Đợi đến khi tới được đây thì anh đã thấy người đông như kiến.

Thế nhưng không phải tất cả bọn họ đều là đệ tử bình thường của thiên cung mà là đệ tử tinh nhuệ hoặc đệ tử nhập thất. Ngoài ra còn có những người quản lý của cung điện hoặc đường khẩu.

Chẳng ai trò chuyện nhiều với ai. Tất cả chỉ tìm vị trí và ngồi khoanh chân. Người có địa vị cao đương nhiên ngồi phía trước, địa vị thấp hơn tự động ngồi ra phía sau. Lâm Chính vác theo khuôn mặt tái mét xuất hiện, thu hút không ít sự chú ý của đám đông.

“Lâm…”, có người định bước tới chào Lâm Chính nhưng ngay lập tức bị người bên cạnh ghì lại, không cho tiếp cận anh.

Lâm Chính đương nhiên thấy hết. Sau cuộc chiến với Tử Huyền Thiên, Lâm Chính trở thành người được ngưỡng vọng trong mắt đám đệ tử của thiên cung, ai cũng gọi anh là sư huynh.

Nhưng trong mắt các tầng lớp cấp cao, hành động của Lâm Chính chẳng khác gì là tát vào mặt đám người Tam tôn trưởng.


Những người có địa vị cao hơn thì họ lựa chọn Tam tôn trưởng thay vì Lâm Chính, việc tiếp xúc nhiều với anh sẽ chẳng khác gì đối đầu với Tam tôn trưởng.

Không ai lên tiếng. Lâm Chính cũng không nhiều lời, cứ thế một mình đi tới vị trí sau cùng và ngồi xuống.

“Khụ khụ…”, anh ho liên tục, nhìn trông tệ vô cùng, thậm chí là người khác còn nhìn thấy anh ho ra máu.

“Lâm Chính trông không ổn thật rồi”.

“Tôi nghe đệ tử của Ngũ tôn trưởng nói rằng, Ngũ tôn trưởng đã tiến hành chẩn đoán cho Lâm Chính rồi. Giờ lục phụ ngũ tạng của anh ta đã bắt đầu bị hoại tử, giờ còn sống được lúc nào hay lúc đấy. Cơ thể có thể bị nổ bất cứ lúc nào”.

“Thật hay giả vậy? Tình trạng của anh ta tệ tới mức đó cơ à, trước đó đấu nhau với người của Tử Huyền Thiên thấy mạnh lắm cơ mà”.

“Thì do là đấu với họ nên mới bị như vậy?”

“Tức là sao cơ?”

“Tôi nghe nói thứ trong người của Lâm Chính là hoạt độc, lúc đấu nhau với Tử Huyên Thiên đã khiến hoạt độc phát tác dụng, không kiểm soát được nên lục phủ ngũ tạng mới bị phá hủy. Giờ Lâm Chính là một kẻ sắp chết rồi”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận