Vừa nhìn là biết đó là một đệ tử của Tử Huyền Thiên. Người này vung kiếm, phát ra khí tức với vẻ không mấy thiện cảm.
Lâm Chính nhìn thấy trong góc tối còn một người nữa, nhưng người này không hề bước ra mà chỉ cầm thứ gì đó trong tay. Có lẽ nếu có động tĩnh gì thì người này sẽ báo ngay cho Tử Huyền Thiên.
“Tôi tên Lâm Chính, tới tìm đệ tử của tôi, phiền anh gọi đệ tử của tôi ra”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Lâm Chính sao?”
Người này nghi ngờ bèn hỏi: “Đệ tử của anh là ai?”
“Vệ Tân kiếm”, Lâm Chính trả lời.
“Cái gì? Vệ Tân Kiếm?”
Người đệ tử giật mình, nhìn anh một lượt và lạnh giọng: “Anh…tới từ thiên cung Trường Sinh?”
“Đúng vậy, Vệ Tân Kiếm ở đâu?”, Lâm Chính hỏi tiếp.
“Không biết”, người này hừ giọng: “Nghe này, anh cút ngay lập tức cho tôi, nhân lúc tôi còn chưa bốc hỏa. Nếu không, tôi sẽ cho anh đẹp mặt đấy”.
Nói xong người này rút kiếm ra, chĩa về phía Lâm Chính.
Thế nhưng một giây sau…Keng. Thanh kiếm gãy đôi, một bàn tay siết cổ anh ta và nhấc lên.
“Á…”, người đệ tử kêu la thảm thiết, cổ họng bị siết chặt. Anh ta điên cuồng giãy giụa.
“Cái gì?”, người đệ tử trong góc tối lập tức phát hiệu lệnh cảnh báo.
Trong nháy mắt mấy chục đệ tử của Tử Huyền Thiên có mặt, bao vây Lâm Chính.
Đệ tử Tử Huyền Thiên đều rút kiếm, lạnh lùng nhìn Lâm Chính.
Thu Phiến suýt chút nữa ngất xỉu, chỉ đành trốn phía sau Lâm Chính run rẩy.
Cô ấy không ngờ Lâm Chính lại manh động như vậy!
“Anh Lâm, làm sao đây? Lần này phải làm sao đây?”, Thu Phiến khóc la.
“Không sao, tôi sẽ giải quyết”, Lâm Chính không hoảng loạn.
“Kẻ nào to gan dám gây sự ở Tử Huyền Thiên!”.
Lúc này, ở cửa khe núi u ám có một người đàn ông trung niên để râu dài, mặc áo màu xanh biếc bước ra.
Người đàn ông nhìn Lâm Chính dò xét, vẻ mặt âm trầm.
“Vệ Tân Kiếm đâu? Tôi muốn gặp anh ta”, Lâm Chính nói với người đàn ông trung niên.
“Cậu là ai?”, người đàn ông trung niên quát hỏi.
“Tôi là Lâm Chính, sư phụ của Vệ Tân Kiếm. Tôi nghe nói anh ta ở đây bị ức hiếp!”, Lâm Chính bình tĩnh nói: “Đồ đệ bị ức hiếp, người làm sư phụ đương nhiên phải đứng ra không phải sao? Mau dẫn anh ta ra đây gặp tôi! Tôi không muốn động võ!”.
“Sư phụ?”.
Người đàn ông trung niên sửng sốt, đột nhiên nhớ ra gì đó, vẻ bừng tỉnh: “Tôi biết rồi, cậu chính là Lâm Chính, người của thiên cung Trường Sinh đã đánh bại Bạch Hạo Tâm!”.
“Chính là tôi!”, Lâm Chính gật đầu.
Anh dứt lời, các đệ tử xung quanh đều biến sắc.
Người có thể đánh bại Tứ Thánh Anh không phải người mà bọn họ có thể đối phó.
Người đàn ông trung niên lại không hề hoảng loạn, nhếch khóe miệng, mỉm cười nói: “Được! Cậu đã chạy đến đây thì được! Cậu muốn gặp Vệ Tân Kiếm thì tôi đưa cậu đi, đi theo tôi!”.
Nói xong, người đàn ông trung niên đi trước dẫn đường.