Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Các đệ tử ở xung quanh cũng buông kiếm trong tay xuống.

Lâm Chính thả tay ra, đi theo sau.

“Đại nhân, làm vậy có vẻ không ổn lắm”, một đệ tử đi theo người đàn ông trung niên, cẩn trọng nói.

“Sợ cái gì? Bọn họ chỉ có hai người, gây ra được sóng lớn gì ở Tử Huyền Thiên chúng ta hay sao? Chẳng phải Vệ Tân Kiếm sống chết không thừa nhận cậu ta có liên quan đến thiên cung Trường Sinh sao? Bây giờ sư phụ hờ của cậu ta đến đây rồi, xem cậu ta làm sao giảo biện!”, người đàn ông trung niên cười nhạt, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

Hai người được người đàn ông trung niên dẫn đường, đi xuyên qua khe núi dài u ám, đợi sau khi ra khỏi khe núi, phía trước trở nên rộng rãi thông thoáng.

Một dãy kiến trúc lớn được xây dựng trên quần thể núi xuất hiện trong mắt hai người.

Dãy kiến trúc đó mang đậm phong cách cổ đại đặc sắc, mái cong đấu củng, cung vàng điện ngọc, còn nằm dưới ráng mây tím, nhìn sơ qua còn tưởng là phủ đệ của tiên nhân.

Thu Phiến không nhịn được cảm khái.

Nhưng lúc này cô ấy lại cảm thấy căng thẳng, bàng hoàng và bất an nhiều hơn.


Từ chuyện lần trước, quan hệ giữa Tử Huyền Thiên và thiên cung Trường Sinh không tốt, nếu người của Tử Huyền Thiên gây khó dễ, vậy thì hai người sẽ phải chết ở đây.

“Anh Lâm, rốt cuộc anh có kế sách gì, có thể nói trước với tôi một tiếng không… Nếu người của Tử Huyền Thiên muốn giết chúng ta, chúng ta phải làm sao?”, Thu Phiến run rẩy nói.

“Không cần lo, tôi đã nói có tôi ở đây”.

Lâm Chính vẫn cười mỉm, không nói rõ.

Thu Phiến hơi tuyệt vọng.

Người đàn ông trung niên dẫn hai người đến trước một lầu gác khổng lồ.

Lầu gác này cao đến trăm mét, cũng không biết có bao nhiêu tầng, từ xa nhìn lại trông cực kỳ đặc biệt, đi vào trong quan sát càng thấy được sự hùng vĩ.

Lúc này, ở bãi đất trống trước lầu gác tụ tập không ít đệ tử của Tử Huyền Thiên.

Bọn họ xếp thành hàng, mỗi người cầm đao kiếm trong tay, khí tức nghiêm trang, bầu không khí vô cùng nặng nề.


Hai người tiến đến gần, ánh mắt của tất cả đệ tử đều hội tụ trên người Lâm Chính.

Đổi lại là người bình thường đã bị đội hình này dọa té đái từ lâu.

“Bái kiến La các chủ!”.

Người đàn ông trung niên tiến lên, chắp tay hành lễ trước lối vào lầu gác.

“Ừm”.

Bên trong vang lên một giọng nói trầm khàn.

Ngay sau đó, một người đàn ông tóc hoa râm, mặc áo tím đi ra khỏi lầu gác.

“Người này là La Man, các chủ Tử Dương Các của Tử Huyền Thiên, cậu còn không mau bái kiến các chủ?”, người đàn ông trung niên quát lên với Lâm Chính.

Nhưng Lâm Chính không có động tác gì, chỉ nói với La Man: “La các chủ, tôi đến đây để tìm đồ đệ tôi Vệ Tân Kiếm. Anh ta đang ở đâu?”.

“Đồ đệ cậu Vệ Tân Kiếm?”, La Man liếc nhìn Lâm Chính, cất giọng lạnh lùng: “Xưa nay Vệ Tân Kiếm là người của Tử Huyền Thiên chúng tôi! Tôi chưa từng nghe nói cậu ta còn có sư phụ nào ở bên ngoài. Ngược lại, cậu là Lâm Chính đúng không? Cậu ngang ngược ở Tử Huyền Thiên chúng tôi có phải là không để người của Tử Huyền Thiên vào mắt hay không? Mau quỳ xuống tạ tội cho tôi!”.

“Nói vậy là các ông không định giao người?”, Lâm Chính hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận