Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chu Bích Như khẽ lắc đầu: “Vệ Tân Kiếm phản bội sư môn, bái người khác làm thầy, làm gian tế cho người ngoài. Tôi đưa cậu ta đến đây là muốn làm rõ mọi chuyện, hỏi cho rõ ràng cậu ta có cấu kết với người ngoài hay không, nhưng cậu ta lại quá cố chấp, tôi chỉ đành dùng hình với cậu ta”.

“Hóa ra là vậy…”.

“Hạo Tâm, tôi biết sau khi cậu thất bại ở thiên cung Trường Sinh đã sinh ra tâm ma, mãi không phấn chấn tinh thần, suốt ngày chán nản sa sút. Hôm nay tôi muốn giúp cậu lấy lại tinh thần”, Chu Bích Như đứng dậy khỏi ghế.

“Cảm ơn lòng tốt của sư tỷ, chỉ là… chuyện của Hạo Tâm, Hạo Tâm sẽ tự giải quyết…”, Bạch Hạo Tâm cúi đầu đáp.

“Cậu giải quyết thế nào?”.

“Hạo Tâm tài không bằng người, không có lời nào để nói, chỉ có thể cố hết sức tu luyện…”.

“Cậu nghĩ mình có thể vượt qua anh ta? Không, cậu còn không tin bản thân cậu! Cậu đã sinh ra tâm ma, tu luyện sẽ chỉ gặp muôn vàn trở ngại. Huống hồ, cậu biết thiên phú của mình chưa chắc đã bằng anh ta, cậu có thể nỗ lực tu luyện nâng cao thực lực, lẽ nào anh ta lại giậm chân tại chỗ? Cho nên, có lẽ cậu biết cả đời mình cũng không thể chiến thắng anh ta, vì vậy cậu mới sinh ra tâm ma, đúng không?”, Chu Bích Như nói trúng tim đen, nhằm thẳng vào tâm tư của anh ta.

Bạch Hạo Tâm đột nhiên ngẩng đầu lên, khó tin nhìn Chu Bích Như: “Sư tỷ, tôi…”.


“Tôi hỏi cậu, cậu có muốn phá tâm ma hay không? Có muốn đạt được ước nguyện trong lòng mình không?”, Chu Bích Như nghiêm túc hỏi.

“Đương nhiên là muốn!”.

“Vậy được! Tôi sẽ lợi dụng cậu ta dẫn sư phụ cậu ta đến, tôi sẽ sắp xếp cho cậu quyết đấu với người đó. Lần này tôi sẽ giúp cậu chiến thắng người đó!”, Chu Bích Như nghiêm túc nói.

“Thật sao?”, Bạch Hạo Tâm đột nhiên ngẩng đầu dậy, hai mắt lóe lên ánh sáng: “Nếu có sư tỷ trợ giúp, sao tôi lại thua anh ta? Tôi chắc chắn thắng!”.

“Yên tâm, Hạo Tâm, chúng ta là sư tỷ đệ bao nhiêu năm qua, sao tôi có thể trơ mắt nhìn cuộc đời cậu bị hủy? Chỉ là lần này cần có Vệ Tân Kiếm phối hợp”.

Chu Bích Như nhìn sang Vệ Tân Kiếm, thản nhiên nói: “Tân Kiếm, cậu đừng chấp mê bất ngộ nữa, hãy nói hết những gì cậu biết ra đây, kể hết những nhược điểm sơ hở của sư phụ cậu cho chúng tôi biết, vậy thì tôi có thể tha cho cậu không phải chết. Nếu không, e là cậu vẫn phải chịu đựng nỗi khổ xác thịt dài dài”.

Vệ Tân Kiếm không lên tiếng. .

||||| Truyện đề cử: Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc |||||


Anh ta biết mình đã bị hi sinh.

Người kia là Bạch Hổ Bạch Hạo Tâm của Tứ Thánh Anh. Bàn về thực lực hay thiên phú, Bạch Hạo Tâm đều hơn mình. Huống hồ, Chu Bích Như có tình cảm sâu đậm với anh ta.

Còn mình chỉ là một đệ tử có chút thiên phú, lại mang nỗi sỉ nhục nhận giặc làm thầy, làm tông môn mất mặt, bị ruồng bỏ bị hi sinh cũng là lẽ đương nhiên.

“Thôi được”.

Vệ Tân Kiếm nhắm mắt lại, coi như không nghe thấy lời Chu Bích Như nói.

“Cố chấp!”.

Chu Bích Như lắc đầu: “Tiếp tục dùng hình!”.

“Vâng! Sư tỷ!”.

Đệ tử ở bên cạnh lập tức tiến lên.

“Chu Bích Như, dừng tay!”, Tửu thúc bá vẫn đang hét lên ở phía xa.

Nhưng… không có tác dụng gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận