Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Bạch Hạo Tâm chán nản ngồi trên ghế theo dõi Vệ Tân Kiếm, sâu trong con ngươi lóe lên tia sáng nóng rực.

Anh ta cảm thấy tất cả hi vọng của mình đều đặt trên người này.

Nếu Vệ Tân Kiếm phối hợp, giúp mình đánh bại Lâm Chính thì chắc chắn sẽ rất dễ dàng!

“Nói! Nói đi!”.

“Nói ra tất cả những gì cậu biết!”.

Bạch Hạo Tâm lẩm bẩm, người như điên cuồng.

Nhưng bất kể là đâm xương hay rút móng đều không thể khiến Vệ Tân Kiếm khuất phục.

Chu Bích Như hơi mất kiên nhẫn, lắc đầu: “Vệ Tân Kiếm, nếu cậu còn ngoan cố như vậy thì tôi chỉ đành dùng chiêu đó thôi!”.

“Cái gì?”.


Vệ Tân Kiếm đau đớn gần như sắp ngất đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Chu Bích Như.

Người bên cạnh Chu Bích Như bưng một hộp sắt tới.

Trong hộp sắc là một chất lỏng màu vàng nến.

Nhìn chất lỏng đó, Vệ Tân Kiếm không khỏi run rẩy cả người.

“Là… Là quái dược? Sư tỷ, đừng! Đừng! Đừng mà!”, Vệ Tân Kiếm run rẩy điên cuồng, gào lên xé ruột.

Các đệ tử Tử Huyền Thiên ở xung quanh đều có sắc mặt trắng nhợt, nhìn chất lỏng trong hộp sắt đó, tất cả đều lộ ra vẻ mặt kinh hoảng và bàng hoàng.

Ai cũng kiêng dè hết mức.

“Sư đệ, tôi đã cho cậu cơ hội, nhưng cậu lại không nghe, chuyện này không trách tôi được. Chắc cậu biết quái dược, sau khi uống nó, không những phải chịu cơn đau kịch liệt nhất thế gian, mà cả người còn biến thành quái vật người không ra ngoài quỷ không ra quỷ! Nếu cậu không muốn biến thành như thế thì hãy khai ra tất cả mọi thứ liên quan đến sư phụ cậu đi”, Chu Bích Như thản nhiên nói.

Vệ Tân Kiếm đỏ mắt, cắn răng, đau khổ gào lên: “Mặc dù bái người đó làm thầy là bị bức bách không còn cách nào khác, nhưng đã bái sư thì tức là sư phụ. Nếu tôi phản bội sư phụ thì sẽ là kẻ khi sư diệt tổ, sao tôi có thể làm người như vậy?”.


“Vậy còn Tử Huyền Thiên thì sao? Cậu là người của Tử Huyền Thiên nhưng lại bái người khác làm thầy, không phải khi sư diệt tổ?”, Chu Bích Như hỏi.

“Vệ Tân Kiếm này chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với Tử Huyền Thiên! Nam tử hán đại trượng phu hành sự minh bạch, tôi chỉ thực hiện lời hứa của tôi mà thôi! Tôi không thẹn với lòng! Sư tỷ, chuyện đã đến mức này, Vệ Tân Kiếm tôi không có gì để nói, chỉ có cái chết!”.

Vệ Tân Kiếm gào lên, đột nhiên đập đầu vào mặt đất, định tự sát.

Nhưng chung quy anh ta vẫn chậm một bước.

Vù!

Một luồng sức mạnh quỷ dị đột nhiên ập đến, đỡ lấy đầu anh ta. Trán Vệ Tân Kiếm sắp sửa đập vào nền đất lại bị chặn đứng.

Nhìn lại thì là Chu Bích Như đã ra tay!

“Vệ sư đệ, cậu không hiểu quy tắc rồi!”, Chu Bích Như nói: “Chết, bây giờ không phải do cậu quyết định! Cậu không chịu nói, tôi nghĩ là cậu vẫn chưa nếm đủ nỗi đau đớn. Người đâu, cho cậu ta uống quái dược!”.

“Tuân lệnh, sư tỷ!”.

“Không!”.

Tửu thúc bá hét lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận