Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Đòn tấn công tàn bạo bá đạo như vậy… mà lại bị hai ngón tay của Lâm Chính kẹp được một cách dễ dàng?

Ai nấy trợn tròn mắt, còn tưởng là mình nhìn nhầm.

“Không thể nào!”, Bạch Hạo Tâm đứng phắt dậy.

Vệ Tân Kiếm có chút không mở được mắt cũng trợn to hai mắt, hơi thở dường như nghẹn lại.

Nguyên Lam Y cảm thấy da đầu tê dại.

Thu Phiến cũng nổi cả da gà.

Đương nhiên, người ngạc nhiên nhất chính là Chu Bích Như.

Cô ta biết rõ uy lực và sự bá đạo của nhát kiếm này, nhưng đối phương lại đỡ được một cách dễ dàng… Quả thực đáng gờm!

“Hừ!”.

Chu Bích Như biết người này không dễ đối phó, thầm hừ một tiếng, định rút kiếm lùi lại để tiếp tục tấn công.

Nhưng khi dùng sức rút kiếm, cô ta mới phát hiện mình rút kiểu gì cũng không được.


Dường như… nhuyễn kiếm đã dính chặt vào ngón tay của đối phương.

Sao lại như vậy được?

Chu Bích Như thầm kinh hãi, lại dùng sức mạnh hơn.

Vẫn vô ích…

“Thực lực chỉ có thế này mà cũng đòi loại bỏ ám ảnh tâm lý cho Bạch Hạo Tâm? Cô cũng tự đề cao bản thân quá đấy!”, Lâm Chính bình thản nói, rồi bất ngờ búng ngón tay một cái.

Vèo!

Thanh nhuyễn kiếm kia lập tức cong một góc 180 độ, bắn ngược lại.

Vù!

Chu Bích Như nhận ra âm thanh đáng sợ quen thuộc khi một luồng sức mạnh làm chấn động không khí.

“Cái gì?”.


Cô ta như ngừng thở, định buông kiếm ra.

Nhưng… không còn kịp nữa.

Keng!

Mũi kiếm đánh vào lưỡi kiếm của Chu Bích Như.

Một luồng sức mạnh bá đạo thông qua lưỡi kiếm, lan tới cánh tay cô ta.

Ngay lập tức!

Vèo!

Chu Bích Như bị chấn động bay đi, nặng nề ngã xuống ven hồ.

“Hả?”.

“Sư tỷ!”.

Các đệ tử kinh ngạc kêu lên.

Đám Nguyên Lam Y vội vàng xông tới, đỡ Chu Bích Như dậy.

Chu Bích Như toàn thân run rẩy, bàn tay cầm kiếm rướm máu, da thịt ở cánh tay rách toạc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận