“Không!”.
Chu Bích Như cuống quýt kêu lên.
Nhưng ngay sau đó.
Rắc!
Lâm Chính chộp lấy hai tay cô ta, sau đó vặn mạnh, xương cổ tay lập tức gãy lìa.
“A!”.
Chu Bích Như hét lên thảm thiết.
Lâm Chính văng mạnh một cái.
Vèo!
Cô ta bay đi, rồi nặng nề ngã xuống đất.
“Sư tỷ!”.
Tất cả các đệ tử đều xúm lại.
Lâm Chính lại vung tay lên.
Vèo vèo vèo…
Rất nhiều châm bạc bay về phía bọn họ như mưa.
Tất cả mọi người lập tức ngã nhào xuống đất, lăn lộn giãy giụa, không ngừng la hét thảm thiết.
“A! A!”.
“Khó chịu quá! Cứu tôi với! Cứu tôi với!”.
“Tôi chết mất!”.
“A!”.
Những tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.
Ai nấy đều gãi khắp người như điên, máu chảy đầm đìa, nhìn rất đáng sợ.
Nguyên Lam Y sợ đến mức tè luôn ra quần.
Bạch Hạo Tâm thì ngã ngồi xuống ghế, dường như hồn vía đã bay mất.
“Lẽ nào đây chính là châm thuật thần kỳ của thiên cung Trường Sinh sao?”, Vệ Tân Kiếm lẩm bẩm.
Chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp này, tất cả mọi người đều cảm thấy cực kỳ không chân thực.
Đúng lúc này, Lâm Chính cầm thanh nhuyễn kiếm của Chu Bích Như lên, hét với Vệ Tân Kiếm: “Tân Kiếm, những người này tùy anh xử trí! Anh muốn ai chết thì tôi sẽ giết người đó thay anh!”.
Vô cùng bá đạo!
Vệ Tân Kiếm há miệng, đầu óc có chút không kịp phản ứng.
Còn tất cả các đệ tử kia đều nhìn về phía Vệ Tân Kiếm.
Ánh mắt ai nấy đều chứa đầy sự van nài và sợ hãi.
Những người trước đó từng chửi rủa Vệ Tân Kiếm đều nhịn đau quỳ gối, gào lên: “Sư huynh! Vệ sư huynh! Trước đó là sư đệ ăn nói không biết suy nghĩ! Xin anh đại nhân đừng chấp tiểu nhân, tha cho em với!”.
“Vệ sư huynh, tha cho em đi!”.
“Đừng giết em mà Vệ sư huynh! Đừng giết em!”.
“Em xin dập đầu với anh! Anh hãy tha thứ cho em đi!”.
“Vệ sư huynh! Tha cho em đi! Tha cho em đi!”.