Bọn họ điên cuồng dập đầu, toạc đầu chảy máu vẫn không dám dừng lại.
Vệ Tân Kiếm ngây ra nhìn cảnh tượng này, bất động như bị sét đánh.
Cả đời này anh ta cũng không ngờ có một ngày phải đối mặt với chuyện này…
“Tân Kiếm, anh hãy nghĩ cho kĩ, anh muốn ai chết?”.
Lâm Chính đi tới, cắt đứt dòng suy nghĩ của anh ta.
“Lâm… Thầy…”, Vệ Tân Kiếm há miệng, nhưng không biết nên nói gì.
“Anh yên tâm, nếu anh muốn giết hết bọn họ cũng không sao, dù sao những người này cũng muốn dồn anh vào chỗ chết mà”, Lâm Chính bình thản nói.
“Nhưng tôi… không muốn giết bọn họ. Giết bọn họ thì sao chứ? Tuy có thể xả giận, nhưng cũng mang đến đủ loại phiền phức cho thầy, thế nên… thôi bỏ qua đi…”, Vệ Tân Kiếm chần chừ một lát rồi đáp.
“Đủ loại phiền phức? Ý anh là sao?”.
“Đương nhiên là Tử Huyền Thiên rồi! Thầy, những người này đều là đội chấp pháp và đệ tử tinh nhuệ của Tử Huyền Thiên, nếu bọn họ xảy ra chuyện thì chắc chắn cả Tử Huyền Thiên sẽ chấn động và truy cứu chuyện này! Thế nên thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện!”, Vệ Tân Kiếm khàn giọng đáp.
“Hóa ra anh có suy nghĩ như vậy”, Lâm Chính khẽ gật đầu.
Nhưng đúng lúc này.
Cộp cộp cộp…
Rất nhiều tiếng bước chân vang lên.
Mọi người ngước lên nhìn, chỉ thấy ở đằng xa xuất hiện rất nhiều đệ tử của Tử Huyền Thiên, trong đó còn có mấy bóng dáng lăng không bay đến, chính là các cường giả của Tử Huyền Thiên.
“Kẻ tép riu nào dám làm càn ở Tử Huyền Thiên?”.
“Đừng hòng khiến đệ tử của ta bị thương!”.
Tiếng gầm giận dữ như sấm vang lên.
Sắc mặt của Vệ Tân Kiếm tái nhợt.
“Thầy ơi, bọn họ đến rồi!”.
“Cuối cùng cũng đến rồi sao?”.
Lâm Chính không chút lo lắng, mà ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn những người đang đến.
Ánh mắt anh lóe lên một tia kỳ dị…
“Chấn đại nhân? La các chủ?”.
“Bọn họ đến rồi!”.
“Tốt quá! Chúng ta được cứu rồi!”.
“Tốt quá! Chấn đại nhân! La các chủ! Chúng tôi ở đây!”.
“Cứu chúng tôi với!”.
Các đệ tử kích động kêu lên, bất chấp nỗi đau trên người để chạy về đằng kia.
“Chấn đại nhân! La các chủ!”.
Nguyên Lam Y lao tới như điên, quỳ mọp xuống trước mặt những người kia, vừa khóc vừa kể lể: “Các ông đến đúng lúc lắm! Nếu các ông đến muộn chút nữa thôi là đám Chu sư tỷ… sẽ bị tên này làm hại mất!”.
“Lam Y? Cậu không sao chứ?”.