“Chuyện anh ta làm đồ đệ của tôi, chắc là người của Tử Huyền Thiên các ông cũng biết. Nếu đã biết Vệ Tân Kiếm là đồ đệ của tôi thì tại sao còn muốn hãm hại anh ta? Như vậy chẳng phải các ông nên có lời giải thích cho tôi sao?”, Lâm Chính lạnh lùng quát.
“Cậu…”, La các chủ tức điên lên.
Vi tổng chấp sự lại hừ mũi khinh thường: “Cậu tên là Lâm Chính đúng không? Oắt con! Cậu là cái thá gì chứ? Một đệ tử của thiên cung Trường Sinh mà cũng dám đến đây dấy binh hỏi tội chúng tôi? Cũng không nhìn lại xem mình có bản lĩnh gì!”.
“Sao nào? Các ông không định cho tôi lời giải thích sao?”, vẻ mặt Lâm Chính bỗng chốc đanh lại.
“Giải thích? Cậu cũng xứng sao?”, Vi tổng chấp sự nheo mắt đáp: “Muốn lời giải thích cũng được, nhưng phải xem cậu có đủ tư cách không đã!”.
“Ồ? Như thế nào mới là đủ tư cách?”, Lâm Chính bình thản hỏi.
“Đơn giản thôi!”.
Vi tổng chấp sự cười nhạt, rồi liếc mắt nhìn Chu Bích Như, nói: “La các chủ, đệ tử bình thường e rằng không phải đối thủ của người này! Thế này đi, ông đánh với cậu ta mấy chiêu, để cậu ta lĩnh giáo võ công của Tử Huyền Thiên, không thằng oắt ngông cuồng này lại khinh thường chúng ta!”.
“Hả? Tôi?”.
La các chủ rùng mình một cái, không khỏi run lên.
“Sao vậy? Không tiện sao?”, Vi tổng chấp sự ngoảnh sang, kỳ quái hỏi ông ta.
“Việc này…”
“Vi tổng chấp sự, ông đừng làm khó La các chủ nữa! Trước đó ông ấy từng giao thủ với Lâm Chính, bị Lâm Chính một quyền đánh cho nằm bẹp một chỗ! Sợ rằng ông ấy cũng không phải là đối thủ của Lâm Chính đâu!”.
Đúng lúc này, một bóng dáng lảo đảo đi tới nói.
Mấy người ngoảnh sang nhìn.
“Tửu thúc bá?”.
“Tham kiến các vị đại nhân”, Tửu thúc bá hành lễ.
“Tửu thúc bá, sao ông lại ở đây? Hơn nữa… lại thảm hại thế này?”, Chấn Hám Sơn vội hỏi.
“Haizz, tạm thời đừng nói những chuyện này, giải quyết vấn đề trước mắt đã rồi tính! Vi tổng chấp sự, vị sư phụ này của Tân Kiếm… không hề đơn giản! Ông đừng coi thường!”, Tửu thúc bá nói.
“Tửu thúc bá có ý gì?”.
“Tôi nghĩ chuyện này không nên động tới can qua, tại sao chúng ta không cùng ngồi xuống, hóa giải hiểu lầm, giải quyết trong hòa bình chứ?”, Tửu thúc bá cười nói.
“Giải quyết trong hòa bình? Sao có thể chứ?”, Vi tổng chấp sự lập tức hừ mũi: “Người này khiến nhiều đệ tử của Tử Huyền Thiên bị thương như vậy, sao có thể giải quyết trong hòa bình được? Tửu thúc bá, nếu ông sợ thì cứ đứng ở bên cạnh xem đi, bổn chấp sự sẽ đích thân xử lý!”.
Tửu thúc bá biến sắc: “Vi tổng chấp sự…”
“Ông đừng nhiều lời nữa!”, Vi tổng chấp sự phất tay: “Chấn đại nhân! Ông có muốn ra tay cho thằng oắt không biết trời cao đất dày này một bài học không?”.
“Tôi sao?”, Chấn Hám Sơn hơi sửng sốt.
“Có tiện không?”.
“Việc này… không vấn đề gì…”