“Nếu vậy thì ông lên đi!”, Vi tổng chấp sự lạnh lùng nói.
Chấn Hám Sơn do dự một lát, rồi vẫn bước lên…
Thấy Chấn Hám Sơn bước tới, Lâm Chính liền bật cười.
“Các ông khinh thường tôi, mỗi lần phái một người đến, bây giờ không dám để đệ tử ra tay nữa, mà lại để Chấn Hám Sơn ra mặt! Điều này chẳng phải đã cho thấy sự chênh lệch giữa tôi với các ông sao?”.
“Đừng nhiều lời nữa! Đồ ngông cuồng! Chờ lát nữa Chấn đại nhân bắt được cậu, để tôi xem cậu còn nhiều lời để nói như vậy nữa hay không!”, Vi tổng chấp sự lạnh lùng nói, rồi phất tay với Chấn Hám Sơn: “Chấn đại nhân! Đừng do dự nữa, mau ra tay đi! Nhanh chóng hạ gục thằng oắt không biết trời cao đất dày này!”.
“Được!”.
Chấn Hám Sơn hít sâu một hơi, sau đó hai nắm tay siết chặt, đanh mắt nhìn Lâm Chính: “Cậu Lâm, đừng trách tôi ỷ lớn hiếp nhỏ! Đây là Tử Huyền Thiên! Tôi không thể khoanh tay đứng nhìn được!”.
“Chấn đại nhân, tôi đã muốn giao đấu với ông từ lâu rồi! Trong mắt tôi, đám đồ đệ của ông chỉ là những kẻ bất tài, chắc là chỉ có ông mới có thể khơi dậy chút ý chí chiến đấu của tôi!”, Lâm Chính bình tĩnh nói,
Câu nói này phát ra từ tận đáy lòng Lâm Chính, nhưng lại vô cùng khó nghe.
“Mẹ kiếp! Anh ta ngông cuồng quá rồi!”.
“Anh ta nghĩ mình là cái thá gì chứ?”.
“Lát nữa anh ta sẽ nằm bẹp dưới đất như một con chó chết ấy mà! Bây giờ cứ cho anh ta mồm mép tép nhảy một lát đi!”.
Các đệ tử phẫn nộ chửi mắng.
Chu Bích Như được đỡ dậy, cũng nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Lâm Chính: “Hãy đợi đấy! Thằng chó chết! Lát nữa Chấn đại nhân chế ngự được anh, tôi nhất định sẽ lột da rút gân anh!”.
Tiếng chửi rủa không ngớt.
Nhưng Lâm Chính đều bỏ ngoài tai.
Nhưng lúc này, Chấn Hám Sơn đang hừng hực ý chí chiến đấu!
“Khơi dậy chút ý chí chiến đấu của cậu? Sao nào? Trong mắt cậu, tôi cũng chỉ được như vậy thôi sao? Vậy được! Tôi sẽ cho cậu xem bản lĩnh của tôi!”.
Ông ta quát lớn một tiếng, bỗng cất bước chạy về phía Lâm Chính.
Chấn Hám Sơn chạy không nhanh.
Nhưng…
Sức mạnh cuồn cuộn!
Mặt đất cũng bị hai bàn chân của ông ta làm cho rung chuyển.
Hồ Chu Tước nổi sóng…
Không thể không nói, dù sao Chấn Hám Sơn cũng là một sự tồn tại phi phàm, ông ta vừa thúc khí, xung quanh liền có cảm giác ngột ngạt vô hình, khiến mọi người hít thở cũng khó khăn.
Khoảnh khắc ông ta hành động, Lâm Chính có thể cảm nhận rõ ràng anh đã bị khóa chặt.
Tất cả khí lưu xung quanh đều chèn ép về phía anh, khiến anh khó mà di chuyển được.
Chấn Hám Sơn như một ngọn núi khổng lồ, va thẳng về phía này.
Thế như chẻ tre!
“Phá Long Quyền!”.
Chấn Hám Sơn khẽ gầm lên một tiếng, tung một quyền đánh tới.
Quyền thế kinh người!