Dường như muốn xé rách không gian!
Khóa chặt lấy trán Lâm Chính!
Mọi người nín thở chứng kiến cú đấm đáng sợ này.
Nếu bị đánh trúng thì e là đầu Lâm Chính sẽ nát bét như một quả dưa mất.
Nhưng… khoảnh khắc nắm đấm lại gần, một bàn tay bỗng chặn trước nắm đấm, rồi chụp lấy nó.
Là bàn tay của Lâm Chính!
“Đỡ được rồi?”.
La các chủ sửng sốt.
“Không đơn giản thế đâu!”, Vi tổng chấp sự hừ mũi nói.
Chỉ thấy bàn tay kia tuy chụp được nắm đấm, nhưng không thể hoàn toàn ngăn nó lại. Chấn Hám Sơn tiếp tục dùng sức, nắm đấm vẫn đẩy nắm tay đi và tiến tới trước mặt Lâm Chính.
Rắc rắc…
Hai chân Lâm Chính di chuyển trên mặt đất, tạo nên hai cái hố sâu hoắm, anh lùi lại hơn 10m mới dừng lại được.
“Thú vị đấy! Tiếp theo hãy xem cái này đi! Bạo Vũ Cuồng Phong Quyền!”, Chấn Hám Sơn nheo mắt mỉm cười, đồng thời tung hai quyền, điên cuồng đánh về phía Lâm Chính.
Chớp mắt nghìn quyền!
Hơn nữa mỗi quyền đều mang theo uy lực khủng khiếp có thể đánh nát một chiếc xe tăng.
Cú đánh bất ngờ này khiến tất cả mọi người đều không kịp phản ứng.
Đến khi bọn họ nhìn rõ, thì Lâm Chính đã bị vô số quyền ảnh bao vây, vô cùng nguy cấp.
Nhưng… phản ứng của Lâm Chính cũng không kém cạnh chút nào!
Anh lập tức giơ song chưởng lên đỡ cú đấm đáng sợ này.
Song chưởng cực nhanh, chưởng ảnh nở rộ như cánh hoa, chụp lấy quyền ảnh…
Bụp! Bụp! Bụp!
Tiếng quyền dày đặc như pháo vang lên.
Mọi người há hốc miệng.
Đối phương một công một thủ, nhanh như chớp giật, uy lực như sấm rền!
Ai nấy đều thầm hô quá đã!
Trận giao chiến đỉnh cao như vậy sẽ in sâu vào trí óc bọn họ, cả đời khó quên…
Cứ tiếp tục như vậy 30 giây, vẫn chưa phân thắng bại.
Bỗng nhiên.
Bụp!
Một âm thanh lớn vang lên!
Rồi một bóng dáng bị chấn động bay đi!
“Là Lâm Chính sao?”.
Có người gấp gáp kêu lên!
Nhưng sau khi bóng dáng kia rơi xuống đất, mọi người nhìn rõ thì tròng mắt suýt nữa rơi ra ngoài.
Bóng dáng đó… là Chấn Hám Sơn!
Tất cả mọi người đều há hốc miệng.