Chỉ thấy Lâm Chính nhìn chằm chằm kiếm khí khủng khiếp kia, rồi bỗng cất bước, lao bắn về phía kiếm khí.
Không thèm tránh kiếm khí mà còn lao vào?
Lâm Chính này có ý gì vậy?
Khinh thường chưởng kiếm giả của Tử Huyền Thiên sao?
Thật là ngông cuồng!
Trong lòng mọi người ngoài kinh ngạc ra, không ai là không chửi rủa.
Nhưng rất nhanh… tình hình xuất hiện bước ngoặt khiến bọn họ khó mà chấp nhận được.
Chỉ thấy Lâm Chính giơ tay hóa chưởng, bổ mạnh về phía kiếm khí trước mặt.
Keng!
Kiếm khí lập tức bị bàn tay của anh đánh xuyên qua, gãy thành hai nửa, cắm phập xuống một gò đất cao ở bên cạnh hồ Chu Tước.
Gò đất lập tức nổ tung, kiếm khí bắn tung tóe xuống đất, tạo thành vô vàn cái lỗ.
“Cái gì?”.
Những tiếng kêu kinh ngạc vang lên.
“Chiêu pháp hay! Nhưng vẫn chưa đủ! Hãy xem nhát kiếm này của tôi đi! Ngạo Thị Càn Khôn Trảm!”, Chấn Hám Sơn trong lòng kinh hãi, nhưng không lùi bước, mà lại gầm lên, tích trữ một nhát kiếm mạnh mẽ rồi chém về phía Lâm Chính.
Keng!
Thanh kiếm đen lóe lên kiếm quang trắng toát, sau đó một luồng kiếm lực đánh ra.
Kiếm lực này vô hình vô ảnh, nhưng lại vang lên những tiếng ù ù như sóng âm.
Cho dù kiếm lực vẫn chưa lại gần, nhưng mọi người đã có thể cảm nhận được sức phá hoại của nó.
Nhưng…
Pặp!
Lâm Chính lại tung quyền ra nện mạnh về phía kiếm lực.
Kiếm lực lập tức nổ tan tác, không thể khiến Lâm Chính mảy may bị thương.
Hơi thở của tất cả mọi người đều trở nên run rẩy.
Nhưng lần này họ không kinh ngạc như trước đó nữa.
Bởi vì giờ phút này, bọn họ mới phát hiện ra Lâm Chính không hề đơn giản.
Anh phá được hai chiêu liên tiếp, đã lại gần Chấn Hám Sơn.
Áp lực của Chấn Hám Sơn tăng vọt, nhưng ông ta vẫn không bỏ cuộc, cắn răng quát: “Lâm Chính! Hãy xem tuyệt kĩ của tôi đây! Huyền Diệp Thánh Kiếm Quyết!”.
Dứt lời, Chấn Hám Sơn lại huy động kĩ pháp, định dùng kiếm chiêu lợi hại nào đó.
Soạt!
Soạt!
Soạt!
Soạt!
Một loạt những âm thanh trong trẻo vang lên.
Chỉ thấy xung quanh Chấn Hám Sơn dường như xuất hiện mấy ảo ảnh thần kì.