Những ảo ảnh này đều mang hình dáng của ông ta, tay cầm trường kiếm, bày ra những tư thế khác nhau, phát động tấn công với Lâm Chính.
Bốn phương tám hướng đều có.
Lâm Chính đang đứng gần, lập tức rơi vào vòng vây của Chấn Hám Sơn.
“Oa!”.
Các đệ tử kêu lên kinh ngạc.
Bọn họ chưa bao giờ thấy chiêu thức nào thần kỳ như vậy.
Chẳng khác nào thần tiên!
Nhưng trong mắt Lâm Chính, thực ra những cái được gọi là ảo ảnh phân thân này chỉ do khí kình tạo nên mà thôi.
“Chém!”.
Chấn Hám Sơn quát lớn, tất cả ảo ảnh và cả bản thể của ông ta đều chém về phía Lâm Chính.
Xung quanh toàn là kiếm quang.
Kiếm khí lạnh lẽo khiến mọi người nổi cả da gà.
Kiếm ý đáng sợ khiến ba hồn bảy vía của bọn họ cũng run lên.
Chiêu này đã cho thấy một cách rõ ràng tại sao Chấn Hám Sơn có thể trở thành chưởng kiếm giả của Tử Huyền Thiên.
Nhưng vẫn không thể chém được Lâm Chính.
Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo, nhắm trúng một đạo kiếm ảnh, rồi cơ thể bỗng xoay một vòng, giơ tay ra chộp lấy.
Keng!
Âm thanh nặng nề vang lên.
Tất cả ảo ảnh xung quanh lập tức biến mất.
Tất cả kiếm ảnh cũng không còn.
Mọi người chỉ nhìn thấy bàn tay của Lâm Chính đang nắm chặt một thanh kiếm màu đen, mà thanh kiếm đó… chính là kiếm của Chấn Hám Sơn.
Anh lại lần nữa tay không tiếp chiêu.
Hơn nữa lần này, anh dùng năm ngón tay khóa chặt kiếm của đối phương.
Tất cả mọi người xung quanh đều sững sờ.
Thời gian dường như ngừng trôi.
Nhưng vẫn chưa hết.
Ngay sau đó, đôi mắt Lâm Chính bỗng lóe lên một tia sáng đỏ, bàn tay giữ kiếm bỗng dùng sức.
Năm ngón tay vặn một cái.
Cạch!
Một âm thanh trong trẻo vang lên.
Chỉ thấy thanh trường kiếm đen sì kia bị năm ngón tay của Lâm Chính vặn gãy…
Bờ hồ Chu Tước im phăng phắc.
Thời gian dường như ngừng trôi.
Tất cả mọi người đều giữ nguyên động tác, đứng im bất động.