“Nhờ cả vào thiên cung Trường Sinh đấy”.
“Liên quan gì tới thiên cung chứ?”
“Sao lại không liên quan? Trên thực tế còn liên quan cả tới Tử Huyền Thiên nữa”, Lâm Chính mỉm cười.
“Tại sao?”, Thu Phiến càng lúc càng không hiểu.
Lâm Chính chỉ đột nhiên tiến lại gần, nói giọng khàn khàn: “Cô từng nghe qua về Thần Ngạo Tập không?”
Dứt lời, Thu Phiến trố tròn mắt: “Lâm đại ca…lẽ nào…”
“Tôi sử dụng Thần Ngạo Tập để gia tăng sức lực”.
“Sao…anh biết Thần Ngạo Tập vậy?”
“Tôi thấy trong Tàng Thư Các, vì vậy phải cảm ơn thiên cung mới đúng. Nếu không chuyến đi tới Tử Huyền Thiên này sao có thể dễ dàng như vậy được”, Lâm Chính mỉm cười.
Thu Phiến gật đầu: “Thần Ngạo Tập lợi hại vậy cơ à? Chẳng trách Tử Huyền Thiên muốn giành được bằng mọi giá”.
“Lấy đồ rồi đi thôi. Cũng không còn sớm nữa. Không thể ở lại lâu được”, Lâm Chính nói.
“Được, Thu Phiến gật đầu.
Đúng lúc này, đột nhiên cửa được đẩy ra, ngay sau đó có vài để tử bước vào.
“Lâm Chính, phiền anh đi cùng chúng tôi một chuyến”, người đệ tử lên tiếng.
“Ồ? Cỏ Tam Thánh chuẩn bị xong rồi à?”
“Không phải, là chưởng môn chúng tôi mời anh”, người đệ tử nói.
Dứt lời, Lâm Chính khẽ chau mày: “Chưởng môn?”
Tử Huyền Thần Điện…
Chu Bích Như quỳ dưới đất, mặt tái nhợt, không nói gì. Vết thương trên người cô ta vẫn chưa được xử lý, thậm chí quần áo còn chưa thay, khiến người khác nhìn thấy cũng đau lòng.
Rõ ràng là cô ta cố tình không xử lý vết thương. Để làm chứng cứ.
Một người thanh niên với mái tóc trắng đứng bên cạnh. Người thanh niên mặc áo bào màu xanh nhạt, lông mày quắc thước, tóc dài buông xuống, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Có không ít các tầng lớp cấp cao khác của Tử Huyền Thiên có mặt. Chấn Hám Sơn, La các chủ, Vi tổng chấp sự, ngoài ra còn có cả các nguyên lão và các quản sự. Bọn họ xếp thành hai hàng, sắc mặt trông vô cùng nghiêm túc.
Một người đàn ông trung niên mặc áo bào màu vàng ngồi chính giữa. Người đàn ông để râu dài, đôi mắt đầy sự uy nghiêm. Đây chính là chưởng môn của Tử Huyền Thiên – Lăng Kiếm Phi.
Giữ vị trí này đã ba chục năm, đội quân mà ông ta nắm giữ ngày càng gia tăng sức mạnh. Giờ đây không có ai dám khinh thường bọn họ nữa.
“Chưởng môn! Chu Tước ở đây, những vết thương trên người kia cũng đã quá rõ ràng. Đệ tử cho rằng không thể tha cho Lâm Chính được. Nếu không, sẽ mất đi sự tôn nghiêm của Tử Huyền Thiên. Nếu để người ngoài biết được thì khác gì trở thành trò cười. Khi đó đệ tử của Huyền Thiên làm sao có thể ngẩng mặt được với bên ngoài. Vì vậy đệ tử có ý kiến, mong chưởng môn hạ lệnh, cho phép đệ tự giết Lâm Chính ngay lập tức”, người này cũng chính là Thanh Long đại sư huynh lên tiếng.
Dứt lời, Chu Bích Như lập tức khấu đầu: “Đệ tử vô dụng, mong chưởng môn lấy lại công bằng cho đệ tử”.
Đám đông nghe thấy vậy đều nhìn về phía chưởng môn và chờ đợi câu trả lời từ ông ta.
“Không được! Không được”, không đợi chưởng môn lên tiếng thì Chấn Hám Sơn đã lập tức kêu lên.