Đồng tử Lâm Chính hơi nở to ra, không tin nổi nhìn Chấn Hám Sơn.
Ông ta không những không ngăn cản, mà còn… sai người đi tiễn?
“Được… Được…”.
Lâm Chính mất một lúc lâu mới hoàn hồn, nuốt nước bọt, thận trọng quay người rời đi.
Không ai đuổi theo!
Không ai ngăn cản!
Chỉ có Chấn Hám Sơn đi phía trước dẫn đường!
Vừa ra khỏi đại điện, giọng nói của Lăng chưởng môn đã bay tới.
“Lâm Chính! Nếu có ngày cậu không còn chỗ nào để đi, cánh cửa của Tử Huyền Thiên luôn mở rộng cho cậu!”.
Lâm Chính mờ mịt.
Anh không lên tiếng, hạ mí mắt suy nghĩ.
Cứ vậy đi thẳng đến cửa khe núi, nội tâm dậy sóng của anh mới dần dần hồi phục.
“Cậu Lâm, đến đây thôi, thứ cho tôi không tiễn cậu đi xa được, bảo trọng!”, Chấn Hám Sơn mỉm cười, chắp tay nói.
Lâm Chính im lặng trong chốc lát, hỏi: “Chấn đại nhân, có thể nói cho tôi biết, vừa rồi ông đã nói gì với Lăng chưởng môn ở trên đó không?”.
“Không nói gì cả”.
“Thế sao? Thế thì vì sao thái độ của Lăng chưởng môn đối với tôi lại thay đổi lớn như vậy? Chấn đại nhân, tuy tôi không phải người thông minh, nhưng chắc chắn không ngốc! Ông cần gì phải gạt tôi?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Chấn Hám Sơn vuốt râu cười nói: “Ha ha, được thôi, nếu cậu đã nói vậy thì tôi nói thật cho cậu là được. Thật không dám giấu, tôi chỉ nói một chuyện với chưởng môn”.
“Chuyện gì?”.
“Tôi đã tiến cử cậu với chưởng môn”.
“Tiến cử?”, Lâm Chính ngạc nhiên.
“Phải”, Chấn Hám Sơn vô cùng nghiêm túc nói: “Tôi và chưởng môn đều hi vọng cậu có thể gia nhập Tử Huyền Thiên chúng tôi!”.
Lần này Lâm Chính xem như đã hiểu ra.
Hóa ra Lăng chưởng môn có ý đồ đó nên mới thay đổi thái độ với Lâm Chính như vậy…
“Lâm Chính, chưởng môn của chúng tôi là người trọng nhân tài, nhất là thiên tài yêu nghiệt có một không hai như cậu. Nếu cậu gia nhập Tử Huyền Thiên, ông ấy chắc chắn sẽ dốc hết sức bồi dưỡng cậu, tập trung toàn bộ tài nguyên tốt nhất ở Tử Huyền Thiên cho cậu. Tiền đồ của cậu tất nhiên sẽ vô cùng xán lạn”, Chấn Hám Sơn nói huyên thuyên, cực kỳ kích động.
Lâm Chính nghe vậy lại mỉm cười: “Chắc các người biết tôi là đệ tử của thiên cung. Hiện nay thiên cung và Tử Huyền Thiên xảy ra xung đột, nếu tôi là yêu nghiệt vô song trong mắt các người thì tôi sẽ là một mối uy hiếp lớn đối với Tử Huyền Thiên, vì sao các ông không giết tôi mà lại muốn chiêu mộ tôi? Chẳng lẽ người của Tử Huyền Thiên đều ngây thơ như vậy, lỡ như không thành công thì chẳng phải là thả hổ về rừng hay sao?”.
Người bình thường chỉ chọn giết chứ không chọn chiêu mộ, cách làm của chưởng môn Tử Huyền Thiên khiến người ta không nhìn thấu.
“Lâm Chính, thật ra chủ trương ban đầu của chưởng môn là giết, nhưng tôi khuyên ông ấy vài câu, ông ấy đã quyết định muốn cậu gia nhập Tử Huyền Thiên!”.