Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Khuyên?”.

“Đúng, vì tôi nói với ông ấy, Lâm Chính cậu sẽ không ở lại thiên cung Trường Sinh lâu”, Chấn Hám Sơn tràn đầy tự tin nói.

“Sao lại cho là vậy?”, Lâm Chính nghi hoặc hỏi.

“Chuyện này không phải rõ lắm rồi sao? Tam tôn trưởng không dung chứa cậu, nếu không, vì sao cậu lại một thân một mình đến Tử Huyền Thiên xin thuốc? Vì sao không thấy cao thủ của thiên cung trợ giúp cậu?”.

Lâm Chính không nói.

Chấn Hám Sơn lại cười: “Cỏ Tam Thánh này… có lẽ là thuốc cứu mạng cậu đúng không?”.

“Chấn đại nhân làm sao đoán được?”.

“Cậu một mình đến đây mạo hiểm vì đồ đệ? Nếu không phải vì cứu tính mạng bản thân thì ai lại liều mạng dấn thân vào nơi nguy hiểm như vậy? Giống như cậu nói lúc trước, tôi cũng không phải kẻ ngốc. Cậu và Vệ Tân Kiếm không có tình cảm sư đồ sâu nặng gì, nó chỉ là cái cớ để cậu danh chính ngôn thuận đến đòi lấy cỏ Tam Thánh, chỉ vậy mà thôi”, Chấn Hám Sơn cười ha ha nói.

Lâm Chính thở phù một hơi: “Chấn đại nhân quả nhiên thông tuệ, chút mánh khóe của tôi không qua mắt ông được!”.


“Tuy tôi nhìn thấu được thủ đoạn của cậu nhưng đã quá muộn. Đợi cậu làm xong mọi chuyện rồi tôi mới phát hiện, có muốn ngăn chặn cũng đã muộn. Lâm Chính, tuy tuổi cậu không lớn, nhưng lòng dạ sâu sắc khó mà tưởng tượng”, sâu trong đáy mắt Chấn Hám Sơn lóe lên vẻ kiêng dè.

Người này còn trẻ tuổi như vậy, nếu không chết yểu, đợi đến khi trưởng thành chắc chắn sẽ trở thành đại nhân vật chấn động một phương.

“Chấn đại nhân quá khen. Được rồi, không còn sớm nữa, tôi nên về rồi. Chấn đại nhân, lần sau gặp lại!”, Lâm Chính chắp tay.

“Cậu Lâm, tôi sẽ đợi cậu quay lại!”, Chấn Hám Sơn mỉm cười: “Nếu cậu có gì khó khăn, cần Tử Huyền Thiên chúng tôi giúp đỡ thì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào, đây là số cá nhân của tôi”.

Nói xong thì đưa một tờ giấy tới.

Lâm Chính do dự một lúc, cuối cùng vẫn nhận lấy.

“Tạm biệt!”.

“Tạm biệt!”.

Lâm Chính dẫn theo Thu Phiến rời đi không ngoảnh đầu lại.


Chấn Hám Sơn đứng ở cửa khe núi, đưa mắt dõi theo từ xa.

Đợi Lâm Chính rời khỏi vùng đất vắng vẻ này, ra đường lớn bắt xe, Thu Phiến mới thở phào nhẹ nhõm.

“Anh Lâm, mọi thứ… thật là điên rồ, tôi cảm thấy như mình đang nằm mơ vậy!”, Thu Phiến vỗ ngực, cảm thấy sợ hãi nói.

“Chuyện điên rồ hơn còn ở phía sau”, Lâm Chính nói.

“Cái gì?”, Thu Phiến kinh hãi.

Lâm Chính không lên tiếng.

Hai người đi xe suốt đêm về thiên cung Trường Sinh.

Vừa về thiên cung, Lâm Chính đã về phòng mình.

“Nghe đây, bắt đầu từ bây giờ đến chiều tối mai mặt trời lặn, bất cứ ai cũng không được phép quấy rầy tôi, nghe rõ chưa?”, Lâm Chính nghiêm túc nói với Thu Phiến.

Thu Phiến ngơ ngác gật đầu, hoàn toàn không hiểu Lâm Chính định làm gì.

Rầm!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận