Nhưng hôm nay Thượng Thanh Cung đã khác trước kia.
Khi Lý sư huynh vội vã quay về Thượng Thanh Cung, toàn bộ đệ tử Thượng Thanh Cung đã tụ tập ở đại điện.
Nhị tôn trưởng ngồi ở phía trên chính giữa Thượng Thanh Cung, vẻ mặt nghiêm túc, nhắm mắt dưỡng thần, giống như đang chờ đợi gì đó.
Đệ tử Thượng Thanh Cung châu đầu ghé tai xì xầm với nhau, có vẻ đang nói chuyện gì đó.
Lý sư huynh chạy vào trong.
“Bái kiến sư tôn!”.
“Ừ, người đâu?”, Nhị tôn trưởng mở mắt ra, bình thản hỏi.
“Bẩm sư tôn, không tìm thấy”.
“Cái gì? Không tìm thấy?”, Nhị tôn trưởng sửng sốt.
Đệ tử xung quanh cũng ngạc nhiên.
“Lý Như, anh có ý gì? Một người sống sờ sờ sao lại không tìm thấy?”, một đệ tử lên tiếng hỏi.
Lý Như lắc đầu nói: “Con đã đến chỗ ở của Lâm Chính mấy lần nhưng không thấy ai, Thu Phiến cũng không biết cậu ta đi đâu. Sư phụ, theo con thấy, Lâm Chính chắc chắn là đang trốn chúng ta!”.
“Cái gì?”.
“Khốn nạn, ngay cả sư phụ mà cũng không mời được cậu ta?”.
“Làm giá cao thật!”.
“Cậu ta nghĩ mình là nhân vật nào lợi hại lắm sao, ngông cuồng đến thế, thật không coi ai ra gì!”.
“Thứ chó tha!”.
“Sư phụ, có lẽ nên dạy dỗ cậu ta một trận mới được!”.
Các đệ tử căm phẫn, ai nấy hùng hổ mắng chửi.
Sắc mặt của Nhị tôn trưởng cũng không được tự nhiên.
Đây là lần thứ hai ông ta phái người đi mời Lâm Chính, nhưng kết quả vẫn như vậy, sao có thể cảm thấy dễ chịu được?
Nhưng nghĩ tới dường như Lâm Chính có thái độ chống đối với việc điều trị cho mình, ông ta suy nghĩ trong chốc lát, sau đó cũng không nghĩ thêm nữa.
“Thôi được, đường là cậu ta tự chọn, nếu đã như vậy thì không gây khó dễ cho cậu ta nữa, cứ để cậu ta đi là được”, Nhị tôn trưởng phất tay nói.
“Vâng, sư tôn”.
Lý Như lùi sang một bên.
Lúc này, một đệ tử khác chạy vào Thượng Thanh Cung.
“Sư phụ! Người của Giang Hương Thư Các đã đến thiên cung Trường Sinh chúng ta, Đại tôn trưởng căn dặn Thượng Thanh Cung chúng ta tiếp đãi bọn họ. Bây giờ người bên Đại tôn trưởng đang dẫn Giang Hương Thư Các tới chỗ chúng ta, có lẽ mười phút nữa là sẽ tới Thượng Thanh Cung”, đệ tử đó vội vàng báo cáo.
“Giang Hương Thư Các vốn là tới đây vì tôi, đương nhiên Đại tôn trưởng sẽ giao cho tôi xử lý! Đừng vội, mọi thứ cứ làm theo những gì tôi dặn lúc trước là được”, Nhị tôn trưởng nói.
“Vâng, sư phụ!”.
Mọi người cùng ngồi xuống.