“Sư phụ yên tâm. Đệ tử sớm đã muốn tham gia rồi”, một người đàn ông cao to và vô cùng nhanh nhạy bước ra.
Eo của người này có một túi châm, đôi mắt hừng hực chiến ý. Người này chắp tay: “Bằng hữu, xin mời”.
“Mời”, đối phương cũng đáp lại.
“Giang Mã, ra tay nhẹ chút, đừng để ảnh hưởng tới tình hữu nghị của Giang Hương Các và thiên cung”, Giang Thục Hồng nheo mắt, mỉm cười.
“Vâng giảng sư”, người tên Giang Mã gật đầu.
“Bắt đầu đi”.
Niếp Nam hét lớn, lấy châm ra ghim lên người để gia tăng sức mạnh và tốc độ, đồng thời điên cuồng lao về phía Giang Mã.
Giang Mã không hề sốt ruột, chỉ lấy ra một viên thuốc bỏ vào miệng. Trong nháy mắt, Giang Mã nhìn vô cùng yếu đuối bỗng có sự biến hóa tới mức ghê người. Cơ thể người này đột nhiên trở nên chắc nịch, cơ thịt nổi lên, khuôn mặt trắng bệch bỗng trở nên hồng hào, thậm chí là cả gân xanh cũng nổ lên theo.
Một người gầy dơ xương bỗng nhiên như biến thành một siêu nhân.
“Không hay rồi, đây là…Siêu Thể Đan”, Nhị tôn trưởng tái mặt.
Trời về khuya. Thu Phiến ngồi trước cửa, chống càm với vẻ mặt u ám.
“Lâm đại ca chạy đi đâu rồi không biết”.
“Tông môn giao cho mình canh chừng anh ta. Giờ người không thấy đâu. Nếu để tông môn biết được thì chắc sẽ hỏi tội mình mất”.
“Nhỡ đâu tông môn phát hiện ra những chuyện anh ta làm, điều tra ra mình là đồng phạm thì phải làm sao?” . T𝑟a𝗻g gì mà haу haу 𝑡hế ﹙ T𝑟𝗨m𝑡𝑟 uуệ𝗻.V𝑵 ﹚
“Tông môn chắc chắn sẽ xử chết mình mất?”
“Phải làm thế nào đây?”, Thu Phiến suy nghĩ, mặt lúc đỏ lúc trắng và bỗng run bắn người. Nhưng đúng lúc này bỗng có một âm thanh quỷ dị từ trong phòng vang lên.
Bụp! Âm thanh vang lên rất rõ ràng. Thu Phiến hết hồn, vội quay đầu lại. Thế nhưng…trong phòng không có gì cả.
“Vừa rồi là âm thanh gì vậy?”, cô ấy lầm bầm, cẩn thận thò đầu vào trong: “Có ai ở đây không? Lâm đại ca…có phải là anh không?”
Thế nhưng không có ai trả lời. Thu Phiến gọi thêm vài câu nhưng vẫn không thấy gì.
“Lẽ nào mình bị ảo giác sao?”, cô ấy gãi đầu, thấy trời tối dần nên định đi nấu cơm.
Đúng lúc này…
Bụp…Âm thanh kỳ lạ lại vang lên. Thu Phiến cảm thấy ớn lạnh. Cuối cùng thì cô ấy cũng có thể khẳng định mình không hề bị ảo giác. Đúng là có tiếng động trong phòng.
“Ai? Là ai?”, cô ấy cầm cây gậy ở bên cạnh lên và hét lớn. Bên trong vẫn không hề đáp lại.
“Rốt cuộc là ai vậy? Tôi cảnh cáo đừng có giở trò. Đây là thiên cung Trường Sinh, nếu còn không ra thì tôi sẽ gọi người tới đấy!”, Thu Phiến nuốt nước bọt, lấy hết dũng khí hét lớn. Thế nhưng bên trong lại im bặt.
Thu Phiên cảm thấy có gì đó không ổn định hét lên.
Bỗng nhiên…
Bụp…Bụp …Bụp. Âm thanh kỳ lạ vang lên liên tục giống như tiếng nổ. Thu Phiến đi về hướng phát ra âm thanh.
Giờ thì cô đã biết âm thanh từ đâu rồi. Nó phát ra từ chính cái kén nằm giữa căn phòng. Thu Phiến trố tròn mắt.
Từng vết nứt xuất hiện từ trên thân cái kén giống như vết mạng nhện lan rộng ra. Hơn nữa dịch thể cũng bắt đầu chảy ra từ những vết nứt này.