Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chất dịch nhớp nhúa, phát ra mùi hôi thối.

“Thứ gì vậy. Thối quá”, Thu Phiến bịt mũi, định lui ra ngoài.

Đúng lúc này…

Bụp! Cả cái kén nổ tung. Một cơ thể xuất hiện. Thu Phiến run rẩy nhìn…đó chính là Lâm Chính…

“Lâm đại ca?”, Thu Phiến nói.

“Thu Phiến”

Lâm Chính nói bằng giọng khàn khàn: “Lấy giúp tôi ít nước, tôi muốn tắm…”

“Được…được…”, Thu Phiến lắp bắp đáp lại.

Một lúc sau, Thu Phiến đã chuẩn bị xong nước tắm, Lâm Chính tắm sảng khoái, lau người sạch sẽ và bước ra. Thu Phiến sững sờ.


Lúc này Lâm Chính đã có sự thay đổi so với trước đây. Lớp da trên cơ thể anh dường như mới được sinh ra, bóng loáng, ngũ quan trông vô cùng tinh tế, đôi mắt thì sáng lấp lánh có thần.

Cơ thể anh trông vô cùng hoàn hảo, không thể tìm thấy bất kỳ tỳ vết nào. Sợ rằng đến cả thiên thần cũng cảm thấy ngại khi đứng trước mặt anh.

Thu Phiến ngây ngất, cảm thấy tim đập mạnh. Cô ấy tin dù là người phụ nữ nào thì cũng đề sẽ bị đốn gục khi đứng trước mặt anh. Anh giống như mới được tái sinh vậy.

“Cô không sao chứ?”, Lâm Chính lau tóc, thản nhiên hỏi.

Thu Phiến giật mình, vội bừng tỉnh: “Không…không sao. Có điều Lâm đại ca, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Cái kén đó là thế nào thế? Và cả cơ thể anh…”

“À để giải độc mà thôi”

Lâm Chính nói: “Tôi dùng tơ làm thành kén ép hoạt độc ra và quá trình làm vậy thì không được ai làm phiền.

“Hóa ra là vậy…”, Thu Phiến bừng tỉnh.

“Có gì ăn được không? Tôi hơi đói”, Lâm Chính hỏi.


“Có có! Trong nồi còn ít cháo, anh đợi xíu tôi đi lấy cho anh”.

Thu Phiến vội chạy đi. Nhưng cô vừa đi được vài bước thì đột nhiên nhớ ra điều gì đó bèn quay đầu lại: “Phải rồi Lâm đại ca, còn một chuyện tôi quên không nói với anh. Hôm nay Nhị tôn trưởng cử người đến có việc quan trọng tìm anh”.

“Nhị tôn trưởng sao?”

Lâm Chính khẽ nhau mày: “Cô có biết là chuyện gì không?”

“Tôi không rõ lắm. Bọn họ không nói. Lâm đại ca, anh mau đi xem thế nào. Hình như Nhị tôn trưởng tìm anh mấy lần rồi nhưng không tìm được. Anh còn không đi thì ông ấy sẽ giận đấy”.

“Được! Vậy giờ tôi đi ngay”.

“Không ăn cháo nữa à?”

“Về rồi ăn vậy”, Lâm Chính nói xong bèn mặc đồ đi thẳng về hướng Thượng Thanh Cung.

Rầm! Một bóng hình đập mạnh xuống đất. Cả khoảng đá lát bị vỡ vụn. Mặt đất rung chuyển, bụi cát bay mịt mù.

Đệ tử của Thượng Thanh Cung trố tròn mắt, kinh hoàng nhìn người nằm dưới đất. Đó không phải ai khác mà chính là Niếp Nam.

Một bóng hình đứng sững sừng ngay gần đó. Chính là đối thủ của Niếp Nam – Giang Mã. Giang Mã giơ một tay lên, cơ thể sừng sững như núi đá.

Mặc dù chỉ là một hành động đơn giản nhưng khiến đám đông phải thất kinh. Họ không biết dùng từ gì để miêu tả. Bởi vì Giang Mã chỉ tung ra một cú đấm mà đã đánh bại được Niếp Nam.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận