“Đúng vậy! Bọn họ có đan dược gia tăng sức lực, lẽ nào chúng ta lại không có?”
Đám đệ tử lên tiếng, thể hiện rõ quyết tâm. Hồng Long cũng hừng hực chiến ý. Anh ta quỳ một chân xuống, chắp tay: “Sư phụ, mong sư phụ ban cho đệ tử Hổ Cốt Đan để chiến đấu với người này”.
“Hổ Cốt Đan cũng không thể đối đầu được với Siêu Thể Đan”, Nhị tôn trưởng trầm giọng.
“Sư phụ, chúng đệ là đệ tử của người, lẽ nào người muốn chúng đệ trơ mắt ra nhìn người bị người ta ép chết sao. Nếu như vậy thì thể diện của Thượng Thanh Cung còn đâu? Huống hồ, nếu ngay cả chiến đấu cũng không dám rồi đầu hàng luôn thì còn đâu là đấng trượng phụ nữa. Dù không phải là đối thủ thì Hồng Long vẫn nguyện thử một lần, nếu không đệ tử sẽ không cam tâm”, Hồng Long gầm lên, thái độ vô cùng kiên định.
Các đệ tử khác cũng làm theo.
“Chiến!”
“Chiến!”
“Chiến!”
Dù Siêu Thể Đan vô địch thì bọn họ cũng không chịu lùi bước.
Nhị tôn trưởng nhìn đám đệ tử của mình và cảm động lắm. Sau đó ông ta hô lớn: “Được, Hồng Long, nếu đã vậy thì cậu đại diện cho Thượng Thanh Cung, nghênh chiến với Giang Hương Thư Các. Bản tôn sẽ ban Hổ Cốt Đan để trợ lực cho cậu”.
Dứt lời, Nhị tôn trưởng lấy từ trong người ra một chiếc lọ màu đen, đưa tới. Hồng Long nín thở, cảm thấy vô cùng kích động. Anh ta vội vàng nhận lấy chiếc bình, đổ viên thuốc ra tay.
Là Hổ Cốt Đan…Đây là đan dược tốt nhất mà Nhị tôn trưởng luyện chế ra được. Nghe nói là dùng Hổ Cốt Thánh Thảo để luyện ra. Trong ta ông ta có hai cây này, trước đó đã dùng một cây, giờ còn một cây duy nhất để luyện chế.
Mặc dù Hổ Cốt Đan không thể gia tăng sức mạnh khủng khiếp như Siêu Đan Thể nhưng cũng giúp gia trì được chân khí một cách mạnh nhất. Hồng Long cũng không chần chừ, nhận lấy viên thuốc và nuốt vào bụng.
Ngay lập tức, cơ thể anh ta xuất hiện sự biến đổi. Tóc của anh ta dài ra nhiều, tứ chi cũng bắt đầu to lên. Cơ bắp nổi cuồn cuộn, biểu cảm khuôn mặt trông vô cùng dữ dợn, đôi mắt cũng đổi màu khiến người khác nhìn mà ớn lạnh.
Đương nhiên, điều khủng khiếp nhất có lẽ chính là sự thay đổi về khí tức. Khi đan dược được đưa vào người, khí tức của anh ta trở nên hùng hậu hơn bao giờ hết. Không người đệ tử nào bên cạnh có thể tiếp cận được anh ta, nếu không họ sẽ bị khó thở.
“A Long, cẩn thận, nếu không đấu lại được thì có thể từ bỏ bất cứ lúc nào”.
“Sư phụ yên tâm”.
Hồng Long hét lớn và nhảy vào chính giữa: “Đệ tử Hồng Long nghênh chiến bằng hữu của Giang Hương Thư Các”.
“Hổ Cốt Đan phải không? Thú vị đấy. Có điều so với Siêu Thể Đan thì còn kém lắm”, Giang Thục Hồng lắc đầu
“Anh có thể bắt đầu rồi”, Giang Mã thản nhiên nói.
Hồng Long đanh mắt, lao lên.
“A!”, anh ta gầm lớn, dốc toàn lực đấm về phía trước. Anh ta muốn đánh nhanh thắng gọn. Thế nhưng Giang Mã không hề sợ hãi, anh ta cũng tung cú đấm dội lại.
Rầm! Hai nắm đấm va chạm, tiếng nổ rầm trời vang lên. Sóng sức mạnh lan tỏa ra bốn phía.
Cả Thượng Thanh Cung đều rung chuyển. Đám đông trố tròn mắt. Một cơ thể lùi lại phía sau. Nhìn kỹ thì đó chính là…Hồng Long.
“Cái gì?”, người của Thượng Thanh Cung tái mặt.
Thấy Hồng Long lùi lại liên tục, đầu óc của tất cả mọi người đều trở nên trống rỗng.