“Đại sư huynh!”.
“Đại sư huynh! Anh không sao chứ?”.
“Đại sư huynh!”.
Các đệ tử vội vàng kêu lên, vẻ mặt đầy lo lắng.
Nhị tôn trưởng không nói lời nào, chỉ nghiêm nghị chứng kiến cảnh này. Dường như ông ta bỗng nghĩ ra gì đó, liền ngoảnh phắt sang nhìn chằm chằm nắm tay của Hồng Long.
Ông ta mơ hồ nhận ra điều gì đó, liền khẽ gầm lên: “A Long, quay lại đi! Đừng đánh nữa!”.
“Không, sư phụ, con vẫn chưa thua!”.
Hồng Long nghiến răng hét lên, sau đó lại xông tới.
“Lấy trứng chọi đá!”, Giang Mã khinh bỉ nói, rồi lại tung một quyền tới.
Bốp!
Lại một âm thanh nặng nề vang lên.
Hồng Long lần nữa bị đánh bay đi.
Vô ích!
Hoàn toàn vô ích.
Hổ Cốt Đan so với Siêu Thể Đan chênh lệch quá nhiều.
Các đệ tử của Thượng Thanh Cung chứng kiến cảnh tượng này, trong lòng đều tuyệt vọng.
Còn người của Giang Hương Thư Các đều tỏ vẻ rất bình thản.
Hiển nhiên bọn họ đã đoán trước được kết quả này.
“Khốn kiếp!”.
Hồng Long nổi giận đùng đùng, lại gầm lên xông tới.
“Hồng Long! Quay lại!”.
Nhị tôn trưởng quát.
Nhưng vẫn chẳng ích gì!
Lúc này, Hồng Long đã định liều mạng luôn rồi!
Cho dù cánh tay anh ta chằng chịt vết thương, da thịt rách toạc, máu chảy đầm đìa, thì vẫn không định quay đầu.
“Đại sư huynh!”.
Rất nhiều đệ tử nước mắt lăn dài, bi thương kêu lên.
Bốp bốp bốp…
Hai người lại lăn xả vào nhau.
Nhưng hiển nhiên Giang Mã không định chơi đùa nữa, đánh được mấy chiêu, anh ta nhắm trúng một cánh tay của Hồng Long, bất ngờ dùng sức, tung một quyền đánh tới.
Quyền này nhanh như chớp, Hồng Long không kịp phản ứng.
Rắc!
Quyền này đánh trúng bả vai anh ta.
Xương bả vai của Hồng Long lập tức vỡ vụn, một cánh tay đứt lìa, chỉ còn chút da dính liền.