“Không! Không! Không đâu! Sư phụ, người sẽ không sao đâu!”.
Hồng Long gầm lên, bỗng đứng phắt dậy, đẩy những người ở bên cạnh ra.
“Tất cả cút ra!”.
Anh ta rít gào, lại nhào về phía Giang Mã ở bên kia.
Đôi mắt Hồng Long đỏ ngầu, lao tới như một con trâu điên, khí thế phi phàm.
Nhưng…
Bốp!
Anh ta vừa lại gần, âm thanh nặng nề lại lần nữa vang lên.
Sau đó Hồng Long lại bay đi, nặng nề ngã xuống cửa Thượng Thanh Cung.
Rầm!
Anh ta lăn hai vòng dưới đất, da thịt toàn thân rách toạc, toàn là máu tươi. Lúc dừng lại được, anh ta thở hổn hà hổn hển, không thể đứng dậy nổi nữa.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Nhưng đúng lúc này, mọi người bất ngờ phát hiện bên cạnh Hồng Long có một người không biết đã đứng đó từ lúc nào.
“Đệ tử Lâm Chính bái kiến Nhị tôn trưởng…”
Một tiếng hô truyền vào trong cung điện.
Lâm Chính vừa bước vào Thượng Thanh Cung liền nhìn thấy một bóng dáng bay tới, lăn tới cạnh chân mình.
Anh cúi xuống nhìn.
“Hồng Long sư huynh?”.
Lâm Chính vô cùng kinh ngạc.
Anh từng gặp người này mấy lần, đó là đại sư huynh của Thượng Thanh Cung, rất có tiếng tăm ở thiên cung.
Hồng Long đi theo Nhị tôn trưởng tu luyện đã lâu, thực lực mạnh mẽ, uy vọng phi phàm.
Nhưng tại sao một đệ tử ưu tú như vậy lại ra nông nỗi này?
“Lâm…”
Hồng Long há miệng, nhưng không thốt nên lời, trong miệng toàn là máu.
Lâm Chính nhìn anh ta, rồi lại nhìn hiện trường, mơ hồ ý thức được gì đó.
Anh vội ôm Hồng Long đi vào.
“Mau khiêng Hồng Long xuống chữa trị!”, Nhị tôn trưởng trầm giọng quát.
Các đệ tử lập tức luống cuống chạy tới, khiêng Hồng Long đi.
“Nhị tôn trưởng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”, Lâm Chính đi tới, kỳ quái hỏi.
“À… không có gì…”
Nhị tôn trưởng chần chừ một lát rồi bình thản đáp.
“Không có gì?”, Lâm Chính liếc mắt nhìn sàn cung điện, chỗ nào cũng có vết nứt, rõ ràng là đã đánh nhau dữ dội. Nhưng nhìn hiện trường lại rất hòa bình, không giống như có xung đột gì…