Chỉ thấy phía trước Lâm Chính máu tươi tung tóe.
Máu đỏ như hoa hồng, vừa thê lương vừa tuyệt mỹ.
Đó là máu tươi văng ra sau khi cánh tay bị kéo đứt!
Nhưng… cánh tay bị kéo đứt không phải của Lâm Chính, mà là…
Của Giang Mã!
“Cái gì?”.
Tất cả mọi người há hốc miệng.
Ai nấy trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm cảnh tượng quỷ dị này, đầu óc trắng xóa, gần như không còn khả năng suy nghĩ.
Chỉ thấy lúc này, một tay Lâm Chính buông thõng, cầm một cánh tay máu tươi đầm đìa, tay còn lại đang giơ cao, bàn tay bóp cổ một người.
Người đó chính là Giang Mã!
Anh ta bị một tay Lâm Chính bóp cổ, giơ lên…
Ai nấy trố mắt ra nhìn!
Chuyện này là sao?
Rốt cuộc vừa rồi… đã xảy ra chuyện gì?
Một cánh tay của Giang Mã vẫn đang chảy máu đầm đìa, cổ bị bóp đến biến dạng, thở không ra hơi.
Lúc này, nhìn anh ta không khác gì một con gà con bị xách ngược lên.
Người của Giang Hương Thư Các thấy thế, đều như bị sét đánh ngang tai.
“Sao… sao có thể chứ?”.
“Có phải tôi đang gặp ảo giác không?”.
“Không… không đúng… Chẳng phải nên là Giang sư huynh tóm được người kia sao? Tại sao… lại ngược lại thế này?”.
Bọn họ trợn mắt há mồm, thì thào tự nhủ.
Còn người của Thượng Thanh Cung đều đầu óc trống rỗng.
Nhị tôn trưởng tròn xoe hai mắt, kinh hãi đến mức suýt nữa ngã lăn ra.
E rằng… đây không phải là nằm mơ!
“Chết tiệt!”.
Dường như lúc này Giang Mã mới hoàn hồn, anh ta giãy lên đành đạch, tay còn lại cố gắng đánh về phía huyệt Thái Dương của Lâm Chính.
Vù vù vù!
Quyền phong rít gào, quyền uy rợp trời!
Dường như quyền này sắp đánh cho đầu của Lâm Chính nát bét như một quả dưa bị vỡ!
Nhưng khoảnh khắc nắm đấm sắp lại gần đầu Lâm Chính.
Vèo!
Một luồng man lực bỗng tỏa ra từ chỗ cổ của Giang Mã, sau đó mang theo cơ thể anh ta, nện mạnh xuống mặt đất.
Rầm…
Giang Mã tiếp xúc thân mật với mặt đất, khiến cả Thượng Thanh Cung rung chuyển.
Mặt đất của cung điện lập tức nứt ra.