“Chuyện này thì không cần Nhị tôn trưởng lo lắng! Giang Mạn đã từng ngâm thuốc để cường hóa cơ thể, năng lượng của Siêu Thể Đan tuy mạnh, nhưng với tố chất thân thể của cô ấy thì vẫn đủ để chịu đựng được dược hiệu của hai viên Siêu Thể Đan!”, Giang Thục Hồng bình thản nói.
“Vậy sao?”, Nhị tôn trưởng thầm nhíu mày, không nói gì nữa.
Nhưng Lâm Chính lại lên tiếng: “Tắm thuốc quả thực sẽ khiến thân thể của cô ta hơn hẳn người thường, nhưng không thể cường hóa lục phủ ngũ tạng của cô ta được. Da thịt xương cốt của cô ta có thể ổn định năng lượng của Siêu Thể Đan, nhưng lục phủ ngũ tạng thì không. Tôi khuyên bà tốt nhất hãy bảo đệ tử của mình dừng lại, rồi kịp thời đưa thuốc giải cho cô ta, nếu không 30 giây nữa, cô ta sẽ mất mạng vì năng lượng của Siêu Thể Đan chèn ép phá vỡ lục phủ ngũ tạng”.
Anh vừa dứt lời, mọi người đều kinh ngạc.
“Anh đang nói hươu nói vượn cái gì vậy? Giảng sư của chúng tôi nói không sao là không sao! Sao hả? Chẳng lẽ y thuật của anh còn lợi hại hơn Giang tổng giảng sư sao?”, một đệ tử của Giang Hương Thư Các chỉ tay vào mặt Lâm Chính chửi bới.
“Đúng vậy! Đừng tưởng thắng được Giang Mã thì anh là thiên hạ đệ nhất! Đứng trước Giang Hương Thư Các chúng tôi thì anh không là cái thá gì hết!”.
“Y thuật của Giang Hương Thư Các chúng tôi không kém gì thiên cung Trường Sinh các anh đâu”.
Bọn họ hừ mũi, không ai chịu phục.
Giang Thục Hồng cũng không nhịn được mà lên tiếng: “Nhị tôn trưởng, đệ tử này của ông còn trẻ mà khẩu khí không nhỏ nhỉ? Dám nghi ngờ cả tôi cơ đấy!”.
“Cậu ấy chỉ nói những gì muốn nói thôi”, Nhị tôn trưởng bình thản đáp.
“Nhưng bây giờ không phải là lúc thảo luận học tập! Hãy xem y võ của ai lợi hại hơn đi! Giang Mạn!”.
“Có!”.
“Hãy cho bọn họ mở mang về y thuật của Giang Hương Thư Các chúng ta đi”, Giang Thục Hồng lạnh lùng nói.
“Tuân lệnh!”.
Nữ đệ tử tên Giang Mạn quát lớn một tiếng, bất ngờ chống bút sắt xuống đất.
Ầm!
Mặt đất lại rung lên, một luồng khí lưu truyền từ bút sắt xuống đất, sau đó phun ra từ vết nứt, đánh về phía Lâm Chính.
Lâm Chính vội vàng lùi lại.
Nhưng chân còn chưa chạm đất, Giang Mạn đã xuất hiện trước mặt Lâm Chính như thuấn di, cô ta giơ tay lên, lấy hết châm đen trên bút sắt xuống, mấy nghìn cây châm theo năm ngón tay của cô ta đâm khắp người Lâm Chính.
Châm lóe lên ánh sáng đen, lập tức bao vây lấy Lâm Chính, khiến anh không thể tránh né.
Soạt soạt soạt…
Thân thể Lâm Chính bị mấy nghìn cây châm đen bao phủ, cả người nhìn như một con nhím.
“Chết đi!”.
Giang Mạn lại quát, nhấc bút lên đâm vào tử huyệt ở lồng ngực Lâm Chính.
Tất cả động tác đều cực nhanh, nhanh hơn cả vận tốc âm thanh…
Bốp!
Lâm Chính bị điểm trúng tử huyệt, sau khi chân tiếp đất liền lùi lại nửa bước.
Giang Mạn cũng tiếp đất, thu bút thu chiêu.