“Yên tâm, tôi sẽ cố gắng giữ lại mạng sống cho cậu ta. Có điều trừng phạt thì không thể thiếu. Tôi sẽ lấy tay chân của cậu ta! Ra tay đi”, Giang Thục Hồng phất tay và gầm lên.
Ngay lập tức, toàn bộ người của Giang Hương Thư Các lao tới. Bọn họ gào lên đầy tức giận, nhắm chuẩn Lâm Chính và ra tay.
Vụt vụt…Vô số châm bạc được phóng ra. Cùng với các thể loại bột độc và đủ mọi thủ đoạn dồn về phía anh.
Tất cả họ đều ra đòn sát phạt. Đòn tấn công dày như vũ bão. Vô cùng khủng khiếp.
Người của Thượng Thanh Cung thấy vậy thì cảm giác da đầu tê dại.
“Giết người rồi”, tất cả kinh hãi hô lên.
“Dừng tay”, Nhị tôn trưởng cũng hét lớn.
Mặc dù Giang Thục Hồng đã đồng ý là sẽ giữ mạng sống cho Lâm Chính nhưng có vẻ như đám đệ tử kia không có ý định nương tay. Lâm Chính đã sỉ nhục bọn họ, khiến họ rơi hết cả thể diện mà.
Đương nhiên là họ uất hận Lâm Chính tới tận xương tủy rồi.
Hơn nữa, nhiều người cùng ra tay thế kia, tới lúc Lâm Chính chết thật thì cũng chẳng đổ tội cho ai được. Vậy nên họ cần gì phải lo lắng. Giang Thục Hồng cũng đâu thể vì thế mà trách cứ họ được.
Thế là họ dồn toàn lực để đập chết anh. Thấy đám đệ tử không có ý định dừng lại, rồi Giang Thục Hồng cũng chẳng buồn đi ngăn cản thì Nhị tôn trưởng cuống cả lên. Ông ta không nhịn được nữa đành ra tay cứu Lâm Chính.
Đúng lúc này…
Vụt…
Lâm Chính vung tay…Trước mặt anh xuất hiện vô số đường sáng dài. Đám châm bạc bay tới đều bị những đường sáng này cản lại.
Keng! Keng!…Tiếng kim loại vang lên không ngớt. Châm của đối phương rơi rào rào xuống đất. Không một cây châm nào có thể chạm được vào cơ thể Lâm Chính.
“Cái gì?”, Nhị tôn trưởng nín thở, trố tròn mắt.
Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc…Lâm Chính lao lên, ánh mắt sắc lạnh của anh nhìn thẳng về phía trước, lao qua đám bột độc và bắt đầu tàn sát đám đệ tử của Giang Hương Thư Các…
Anh giống như một con hổ dữ lao vào giữa bày cừu…Không gì có thể ngăn cản được.
Người của Thượng Thanh Cung há hốc miệng, sững sờ nhìn cảnh tượng trước mặt. Lúc này Lâm Chính đã lao vào chính giữa đám đệ tử kia.
Đám bột độc dường như chẳng có tác dụng gì với anh. Tất cả đều bị anh ngó lơ. Đồng thời anh vung hai tay lên, bắt đầu đấm đám đệ tử. Sức mạnh của anh khủng khiếp vô cùng. Đám đệ tử trở nên yếu ớt như cọng mùng tơi trước mặt Lâm Chính. Anh cứ thế quăng từng người một ra ngoài Thượng Thanh Cung.
Rầm rầm…Từng người ngã xuống đất, sứt đầu mẻ trán, trông vô cùng chật vật.
“Chết đi”, lúc này có tiếng hét vang lên. Bốn người đệ tử nhân lúc Lâm Chính không để ý định ấn vào bốn huyệt đạo trên người anh.
Bụp! Âm thanh nặng nề vang lên. Bốn huyệt đạo của Lâm Chính bị chỉ điểm.
“Tốt lắm”, Giang Thục Hồng mừng rỡ.
“Thủ pháp Bế Mệnh Đoạn Mạch sao?”, Nhị tôn trưởng kêu lên.
“Bế Mệnh Đoạn Mạch?”
“Tôn trưởng, đó là gì vậy?”, đám đệ tử xôn xao hỏi.