“Một loại thủ pháp chí tử”, Nhị tôn trưởng đanh giọng: “Bốn huyệt đạo này không phải là tử huyệt nhưng khi bị điểm cùng một lúc thì sẽ tạo ra đòn tấn công chí mạng”.
“Vậy tức là Lâm Chính sẽ chết sao ạ?”, có người kêu lên.
Nhị tôn trưởng siết chặt nắm đấm. Ông ta không hề trả lời, chỉ bước tới trước. Rõ ràng là ông ta định ra tay để cứu anh. Nhưng Lâm Chính đột nhiên đưa tay lên ấn vào trán và cổ của mình. Tốc độ của anh cực nhanh, hơn nữa thủ pháp còn vô cùng đặc biệt.
Bụp! Bụp…Ngay lập tức cả Nhị tôn trưởng và Giang Thục Hồng cùng tái mặt.
“Điều này…không thể nào…Lẽ nào là thủ pháp Đảo Chuyển Huyền Minh?”, Giang Thục Hồng thất kinh.
“Lâm Chính biết cả thủ pháp này cơ à?””, Nhị tôn trưởng cũng bất ngờ.
“Tôn trưởng, đó là gì vậy?”, lại có một đệ tử nữa hỏi bằng vẻ hoang mang.
“Một loại pháp giải. Vừa rồi Lâm Chính đã sử dụng thủ pháp này để hóa giải thủ pháp của bốn người đệ tử kia, như vậy không những có thể chặn đứng đòn sát phạt của đối phương mà ngược lại còn có thể gia tăng sức mạnh, hóa giải hung hiểm”, Nhị tôn trưởng trầm giọng.
“Lợi hại vậy cơ ạ?”
“Lâm Chính còn biết về thủ pháp này nữa cơ à?”, đám đệ tử thốt lên.
“Sư phụ, thủ pháp như vậy tại sao không thấy thiên cung dạy? Chúng đệ cũng muốn học. Hay là thiên cung không có?”, có người hỏi.
“Thiên cung có. Mọi người tới Tàng Thư Các là có thể tìm thấy sách về thủ pháp này, chỉ là…”
“Chỉ là sao ạ?”
“Chỉ là đến sư phụ của các cậu tới giờ vẫn còn chưa nắm được thủ pháp này nữa. Thế nên dù các cậu có đọc sách thì cũng khó mà có thể học được”, Nhị tôn trưởng nói.
Dứt lời, đám đệ tử im lặng, tim đập thình thịch. Đến cả Nhị tôn trưởng còn chưa nắm bắt được thì có thể thấy thủ pháp Đảo Chuyển Huyền Minh này khó tới mức nào. Vậy thì…Lâm Chính đã học được bằng cách nào thế?
Lẽ nào thiên phú của Lâm Chính còn vượt cả tài năng của Nhị tôn trưởng sao? Không thể như vậy được. Đám đệ tử không nghĩ ra được.
Rầm rầm! Lúc này, Lâm Chính lại tấn công tiếp. Chỉ vài cú đấm đã khiến đám đệ tử của Giang Hương Thư Các tách ra.
Những người còn lại anh cũng không hề khách khí. Hai tay vung lên như múa, tàn sát họ bằng sức mạnh của những cú đấm dù họ có phóng châm hay rắc bột độc như thế nào. Trong nháy mắt, người của Giang Hương Thư Các đã đều đổ rạp ra đất. Không ai làm gì được Lâm Chính.
Tiếng gào thét vang vọng khắp không gian. Giang Thục Hồng đứng sứng sờ, cơ thể lạnh ngắt. Phía bên này, người của Thượng Thanh Cung cũng hóa đá.
Tất cả đều trố tròn mắt nhìn anh. Không ai ngờ Lâm Chính lại có thể dễ dàng hạ gục đám đệ tử của Giang Hương Thư Các đến như vậy…
Khoa trương quá! Nếu không tận mắt chứng kiến thì có lẽ là không ai dám tin.
Lâm Chính dừng bước, thu tay về, nhìn đám đệ tử lăn lộn gào thét. Anh điềm đạm nhìn Giang Thục Hồng: “Giang tổng giảng sư, đệ tử của bà có phải là không biết đánh nhau không. Tôi thấy nên đưa họ về đi thì hơn, về luyện tập lại đi”.
“Cậu…”, Giang Thục Hồng tức giận bặm môi. Bà ta trợn ngược mắt nhìn anh: “Cậu đừng đắc ý, chưa kết thúc đâu”.
“Lẽ nào bà còn muốn tôi đánh phế họ luôn mới chịu dừng lại?”, Lâm Chính hỏi.
“Vậy còn phải xem cậu có bản lĩnh hay không”, Giang Thục Hồng tức giận, lấy ra một chiếc lọ nhỏ và đổ hết đám Siêu Thể Đan ra, vứt cho đám đệ tử của mình.
“Hả?”, người của Thượng Thanh Cung bàng hoàng. Lâm Chính cũng chau mày.
“Nuốt hết cho tôi, xử lý cậu ta đi”, Giang Thục Hồng gào lên.