Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Ầm! Một tiếng nổ hãi hùng vang lên, ngay sau đó có vô số sóng sức mạnh tỏa ra. Nhị tôn trưởng và Giang Thục Hồng đều giật mình. Họ vội quay qua nhìn và lùi ngay về hàng phòng ngự.

“Mau lùi lại”, Nhị tôn trưởng gào lên. Đám đệ tử còn chưa kịp phản ứng thì đã bị sức mạnh khủng khiếp đội vào người ngã ra đất. Ai cũng sứt đầu mẻ trán.

Cả thượng Thanh Cung đều bị nguốn sức mạnh tấn công khiến cây cối, tường thành đổ rạp, trông vô cùng đáng sợ.

Nhiều người trong thiên cung nghe thấy có chấn động bèn chạy ra. Đợi đến khi luồng sức mạnh biến mất thì Nhị tôn trưởng mới từ từ đứng dậy.

Đám đông ngước mắt nhìn, họ phát hiện sức mạnh này phát ra từ Lâm CHính. Lúc này toàn thân anh ánh lên màu vàng. Anh đứng sừng sững ở đó. Mặt đất xung quanh anh hõm xuống, nứt toác. Còn đám đệ tử của Giang Hương Thư Các thì không một ai đứng vững, tất cả đều ngã ra đất. Có người bất tỉnh, có người rên rỉ vì đau đớn, cảnh tượng không thể tin được.

“Không thể nào?”, Giang Thục Hồng thất kinh, đầu óc trống rỗng. Đám người khi nãy lao lên tấn công Lâm Chính đều bị hạ gục rồi sao? Người của Thượng Thanh Cung trố tròn mắt.

“Tại sao lại như vậy? Sinh Tử Kỳ Châm đâu? Cửu Tinh Thiên Tường Châm đâu? Tất cả đều không có tác dụng gì sao?”, Giang Thục Hồng há hốc miệng.

Lâm Chính khẽ ngẩng đầu đi về phía bên này: “Nếu đến cả da thịt còn không ghim được thì dù châm pháp có lợi hại thế nào cũng chẳng có tác dụng gì”

“Không thể nào! Cửu Tinh Thiên Tường Châm tập hợp toàn bộ sức mạnh của bọn họ. Sức mạnh của mấy chục cá thể Siêu Thể Đan sao lại không phá hủy được cơ thể của cậu chứ? Không thể! Thể xác có thế nào thì vẫn có thể phá hủy được”, Giang Thục Hồng gào lên, hai mắt đỏ ngàu.


“Vậy cơ thể thần võ thì sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại, giơ một cánh tay lên.

Giang Thục hồng nghe như sét đánh ngang tai: “Cơ thể…thần võ…”

Người của Giang Hương Thư Các không ngờ được Lâm Chính lại có cơ thể võ thần trong truyền thuyết.

Nếu đã như vậy, bọn họ còn đánh với Lâm Chính cái quái gì nữa.

Không chỉ riêng bọn họ, người của Thượng Thanh Cung cũng không biết.

Giang Thục Hồng vẫn không tin, tức giận nhìn Lâm Chính, đột nhiên nhấc tay, vung một châm ra, đâm thẳng tới giữa trán Lâm Chính.

Nhưng…

Keng!


Tiếng động to rõ vang lên.

Châm bạc đâm vào giữa trán Lâm Chính lại giống như va vào tấm thép, gãy làm đôi, rơi xuống đất.

Giang Thục Hồng ngây người.

Bà ta ngạc nhiên nhìn châm bạc gãy làm đôi trên mặt đất, sau đó bỗng nghiến răng, lại vung tay.

Vèo!

Những cây châm bạc tiếp tục bay tới.

Nhưng kết quả… vẫn khiến người ta tuyệt vọng.

Chúng đụng vào người Lâm Chính, tiếp tục gãy làm hai.

Xem đến đây, Giang Thục Hồng không dám nghi ngờ nữa

Bà ta biết sức lực mình đáng sợ đến thế nào, cũng biết rõ chất liệu châm bạc của mình, nhưng lại không đâm thủng được người Lâm Chính.

Dù Lâm Chính không phải cơ thể võ thần thì e là cũng không thua kém là bao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận