“Nhị tôn trưởng, đệ tử đề nghị tôn trưởng đừng đi thì hơn. Đại tôn trưởng đã có khúc mắc với tôn trưởng, lần này gọi tôn trưởng đến đó chắc chắn không phải chuyện gì tốt, tìm cái cớ thoái thác cho qua thôi”, Lâm Chính đi tới, bình tĩnh nói.
“Nếu là vậy, chẳng phải Thượng Thanh Cung chúng ta sẽ thành mục tiêu công kích của mọi người hay sao? Nếu chống đối Đại tôn trưởng, toàn bộ thiên cung sẽ xa lánh Thượng Thanh Cung”, Đại tôn trưởng lắc đầu.
“Nếu tôn trưởng đi, ông ta vẫn sẽ coi tôn trưởng như cái đinh trong mắt”, Lâm Chính lại nói.
“Lâm Chính, cậu không hiểu đường lối trong chuyện này. Dù ông ta muốn giải quyết tôi cũng phải có cái cớ. Nếu tôi không đi, ông ta sẽ có cớ. Nhưng mọi người có thể không đi, tôi sẽ nói các cậu đều đã bị thương cần phải chữa trị, nghỉ ngơi ở đây là được”.
Nhị tôn trưởng nói xong thì quay sang đệ tử kia: “Dẫn đường đi”.
“Vâng, Nhị tôn trưởng, xin mời”.
Đệ tử kia đáp lời, dẫn đường ở phía trước.
“Sư phụ!”.
“Nhị tôn trưởng!”.
Các đệ tử vội vàng gọi.
Nhưng… không có tác dụng gì!
Chẳng mấy chốc, Nhị tôn trưởng đã rời đi.
Các đệ tử lòng đầy lo lắng.
“Các vị, mọi người thấy thế nào? Cứ vậy trơ mắt nhìn Nhị tôn trưởng đi mạo hiểm sao?”, một đệ tử đứng ra, cao giọng nói.
“Trương sư huynh, anh cảm thấy chúng ta nên làm thế nào?”, có đệ tử hưởng ứng.
“Còn cần hỏi nữa sao? Chúng ta cùng nhau đi đến Vô Dục Cung! Tôi tin rằng Đại tôn trưởng thấy chúng ta đến, chắc chắn không dám làm gì Nhị tôn trưởng!”, Trương sư huynh nói.
“Được, chúng ta cùng đi!”.
“Đi, đi đến Vô Dục Cung!”.
Mọi người hét lớn, lao xao đi ra bên ngoài.
“Lâm Chính, anh có đi không?”, có người nghiêng đầu hỏi.
Lâm Chính lại lắc đầu: “Chuyện này chỉ có Đại tôn trưởng có thể giải quyết, các người đi đến đó chỉ thêm loạn. Lẽ nào các người nghĩ người của Thượng Thanh Cung có thể dọa Đại tôn trưởng bọn họ sao? Chỉ là dùng trứng chọi đá mà thôi”.
“Lâm Chính, nếu anh sợ thì cứ ở đây đi!”.
“Đúng vậy, uổng cho anh có thực lực lại tham sống sợ chết!”.
“Anh có biết Nhị tôn trưởng vì Hoạt Độc trên người anh mà tốn biết bao nhiêu tâm tư không? Anh lại nỡ giữ lòng dạ sắt đá như vậy!”.
“Thật khiến người ta thất vọng!”.
“Đồ phản bội!”.
Các đệ tử nhao nhao chỉ trích.
Lâm Chính âm thầm lắc đầu, lười nói nhiều với bọn họ, quay người rời đi.
Thực ra Thượng Thanh Cung không có quan hệ gì nhiều với anh. Anh can dự vào chuyện của Giang Hương Thư Các cũng chỉ là đền đáp Nhị tôn trưởng bôn ba vì độc trên người anh mà thôi.