“Cậu cứ nói ra đi!”, Tam tôn trưởng nói.
“Được, muốn rèn đúc được cơ thể võ thần, điều đầu tiên là phải khai mạch tôi thể, phải dùng 10 cây Sâm Hoàng khai mạch, rồi dùng 10 cây Sâm Vương tôi thể, xong mới có thể tiến hành bước thứ hai”, Lâm Chính nói thẳng.
Sâm Hoàng? Sâm Vương? Lại còn 10 cây?
Mọi người líu lưỡi.
Bảo bối như thế này, có được một cây đã là may mắn lắm rồi, lại còn 10 cây? Trên đời này làm gì có?
“Vớ vẩn! Nói hươu nói vượn! Tôi chưa bao giờ nghe nói khai mạch tôi thể phải dựa vào Sâm Hoàng Sâm Vương cả! Không ai có thể chịu đựng được năng lượng của hai loại thần dược này! Lâm Chính, cậu đừng có lừa chúng tôi!”, Trịnh Thông Viễn đứng ra quát lớn.
“Các ông không tin thì tôi cũng chẳng còn cách nào khác”, Lâm Chính nhún vai.
“Cậu…”, Trịnh Thông Viễn tức điên lên.
Nhưng Đại tôn trưởng ở bên cạnh lại ra hiệu cho ông ta im lặng.
Trịnh Thông Viễn nhìn Đại tôn trưởng một cái rồi lùi lại.
Đại tôn trưởng quát: “Lâm Chính! Nếu đã như vậy thì cậu lấy đâu ra 10 cây Sâm Hoàng và 10 cây Sâm Vương?”.
“May mắn thì gặp được thôi”.
“Vậy là 10 giọt Lạc Linh Huyết này… cũng là may mắn sao?”.
“Phải”, Lâm Chính gật đầu, nhưng ánh mắt lóe lên tia cảnh giác.
Đại tôn trưởng cười lớn, bình tĩnh nói: “Vậy thì xem ra cậu đúng là con cưng của trời rồi! Nhưng để kiểm chứng những lời cậu nói là thật hay giả, tôi hi vọng cậu có thể làm một việc!”.
“Việc gì?”.
“Tôi muốn cậu rạch cổ tay, lôi gân mạch của cậu ra cho chúng tôi xem có đúng là cậu đã khai mạch tôi thể hay không. Nếu đúng thì chúng tôi tin cậu, cũng không làm khó cậu, được chứ?”, Đại tôn trưởng cười nói.
Mọi người nghe xong đều biến sắc.
Cắt tay rút mạch?
Những người có mặt đều vô cùng kinh ngạc.
Nếu không phải tận tai nghe thấy, thì không ai dám tin Đại tôn trưởng lại nói ra những lời như vậy.
Đây đâu phải là muốn Lâm Chính tự chứng minh!
Đây rõ ràng là làm khó Lâm Chính!
Cắt tay rút mạch?
Làm vậy chẳng phải sẽ bị phế sao?
“Đại tôn trưởng, ông có ý gì hả?”, sao Nhị tôn trưởng có thể đồng ý cho được, liền bước tới tức giận quát.
“Sao nào? Nhị tôn trưởng, chuyện này thì khó khăn lắm sao? Đây là thiên cung Trường Sinh! Đừng nói là cắt tay rút mạch, cho dù moi tim móc phổi thì chúng ta cũng có thể cứu được cậu ta! Cắt tay rút mạch thì có gì phải kỳ quái chứ? Lẽ nào ông nghi ngờ y thuật của bổn tôn trưởng? Hay là nghĩ tôi có ý đồ khác?”, Đại tôn trưởng mặt không cảm xúc nhìn Nhị tôn trưởng, nói.
Sắc mặt Nhị tôn trưởng âm trầm, trừng trừng nhìn Đại tôn trưởng, không nói câu nào.
“Lâm Chính, mau lên đi! Đừng để Đại tôn trưởng chờ lâu!”, Tam tôn trưởng cao giọng nói.
“Đúng rồi, cậu mau làm đi!”.