Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Nhưng Lâm Chính không sợ, chỉ nhìn quanh một vòng, nói: “Nếu tôi đoán không lầm, tôi… có lẽ đã trúng một loại thuốc không màu không mùi nào đó nên xuất hiện ảo giác, có đúng không?”.

“Tôi thấy cậu không muốn sống nữa! Vậy được, tôi sẽ cho cậu chết không toàn thây!”.

Người đó hét lên, mặt mày dữ tợn, lao vọt tới, một tay chụp về phía đầu Lâm Chính.

Lâm Chính lạnh lùng nhìn người đó, nhưng không có bất cứ động tác nào, mặc cho bàn tay đó đánh đến.

Đợi bàn tay đó đến gần, anh nhắm chặt mắt, không dám nhìn nữa!

Soạt!

Bàn tay đó chụp xuống đầu Lâm Chính, sau đó xuyên thẳng qua, cuối cùng hóa thành một làn khói, biến mất.


Lâm Chính mở bừng mắt, sau đó ngồi bệt xuống đất, sợ đến mức không còn sức lực nào…

Cược thắng rồi…

Lâm Chính thở gấp, cảm giác đầu nặng trĩu. Cuối cùng thì anh cũng đã bừng tỉnh khỏi hoan tưởng. Anh thấy chỗ mình nằm bỗng xuất hiện một bông hoa xinh đẹp từ lúc nào không hay.

Bông hoa tỏa ra hương thơm kỳ lạ. Anh nín thở, giẫm nát bông hoa và nhanh chóng đi ra ngoài.

“Bông hoa kỳ lạ, có thể khiến người ta rơi vào ảo giác. Nếu là người thường thì sao có thể cưỡng lại được chứ. Sợ rằng sớm đã làm bắt chước theo và cuối cùng thì chết rồi. Lâm Chính cảm thấy nghi ngờ. Anh từng thấy thủ pháp điểm huyệt này trong số sách cổ ở Từ Bi Thất.

Nó chẳng phải là ma thuật gì mà là một loại pháp thuật tự mình hành hạ mình. Bởi vì thủ pháp điểm huyệt này khá cổ xưa nên nhiều người giờ đây không biết. Nếu không kịp thời phát hiện ra thì sẽ bị trúng chiêu ngay.

Lâm Chính thở hắt ra. Anh đi xuyên qua hành lang tới một mộ thất rộng lớn ở phía cuối. Có mười mấy cỗ quan tài được đặt ở đây.


Đây là quan tài của những người từng làm chủ thiên cung. Lâm Chính liếc nhìn một lượt. Mỗi một cỗ quan tài đều có một tấm bia, trên đó có gì những thông tin của chủ mộ.

“Cung chủ thứ 7, Tiết Bất Diệt, một mình đánh bại chín tông môn ẩn thế, lật đổ âm mưu làm loạn thiên cung, công lao to lớn, thực lực vô song”.

“Cung chủ thứ 11, Tiêu Lãng, chữa bệnh cho hơn 300 nghìn người, tham ngộ đại đạo chân lý, được gọi là thánh y võ”.

“Cung chủ thứ 13”, Lâm Chính đọc hết một lượt và cũng hiểu hơn phần nào về những cung chủ trong lịch sử.

Mỗi một vị cung chủ ở đây đều là những người có y võ vô song tuyệt đỉnh. Dù là Lâm Chính của hiện tại cũng chưa chắc đã bằng được.

“Chỉ đáng tiếc dù y thuật có tuyệt đỉnh thế nào cũng không thể tránh thoát được kiếp luân hồi, đáng tiếc…”, Lâm Chính cảm thán, nhưng đôi mắt bỗng trở nên sáng hơn bao giờ hết. Anh hi vọng có thể đi được dài hơi hơn nữa trên con đường y đạo. Đương nhiên, hi vọng là hi vọng, giờ vẫn phải cân nhắc làm sao có thể thoát được kiếp nạn này.

Lâm Chính nhìn xung quanh và dừng lại ở một tấm bia mộ cực lớn. Ngôi mộ khá cũ kỹ, thậm chí có cả vết nứt.

Trên mộ được khắc ba từ…Diệp Nhượng Thiên – Cung chủ đầu tiên.

Lâm Chính co đồng tử. Anh nín thở. Diệp Nhượng Thiên sống ở thời đại cách bây giờ tầm 900 năm. Nghe nói ông ta sống tới 500 tuổi. Y thuật đã đạt tới đỉnh cao, tới giới hạn của con người. Người đời khó có ai so bì được với y thuật của người này. Nếu ông ta không bị giăng mắc vào chuyện tình cảm thì còn không biết là sẽ sống lâu được tới mức nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận