“Thật đáng tiếc”, Lâm Chính cảm thán, nhìn chăm chăm vào dòng chữ trên bia mộ.
Trên tấm bia này có một dòng chữ khiến anh cảm thấy có hứng thú: “Mật dược duy trì sự trường thọ, một vòng lặp lại, đột phá thọ nguyên cực hạn, địa phủ cầm bất đắc, sinh tử khó nói nên lời. Không nằm trong vạn vật vạn linh, độc thể bên ngoài thiên địa”.
“Mật dược tăng thọ?”
“Rốt cuộc là loại mật dược nào mà có thể liên tục tăng cường tuổi thọ vậy?”, Lâm Chính lầm bầm.
Anh cũng có hiểu biết về thuốc tăng tuổi thọ nhưng mà thuốc của anh chỉ có thể dùng một lần, không giống như của Diệp Nhượng Thiên có thể sống sống tới 500 tuổi…
“Nếu thật sự có thể có được truyền thừa của Diệp Nhượng Thiên thì có lẽ sẽ chẳng còn ai là kẻ địch của mình về y thuật nữa”.
Đáng tiếc, tất cả chỉ là hoan tưởng. Lâm Chính lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Anh nhanh chóng tìm được ngôi mộ của cung chủ thứ 4 – Viêm Băng.
Sau khi cung chủ này lên ngôi thì không có cống hiến gì nhiều, sống một đời bình thường, không có công, cũng không có tội, sống một đời bình an. Có lẽ đây cũng là tạo hóa.
Lâm Chính hít một hơi thật sâu, mở chiếc quan tài ra. Bên trong là một thi thể khô héo. Thi thể đã được xử lý nên đã lâu như vậy rồi mà không bị thối rữa. Bên cạnh thi thể có không ít những chiếc bình và một ít sách cổ.
Lâm Chính vội vàng lấy những chiếc bình lên xem. Anh không biết lọ nào là Vạn Độc Bất Diệt Đan.
“Thôi kệ đi, hoạt độc trên người mình đã được giải, hà tất cần có Vạn Độc Bất Diệt Đan. Số đan dược này mang hết về từ từ nghiên cứu vậy”.
Lâm Chính cũng không khách khí, trở thành kẻ trộm cũng không thành vấn đề, anh cuỗm toàn bộ bảo vật bên trong quan tài. Đương nhiên, Lâm Chính dường như nghĩ ra được điều gì đó bèn ngẩng đầu lên và nhìn về hướng các quan tài.
“Nếu trong một quan tài có những vật dụng chôn cùng vậy thì những quan tài khác có lẽ cũng có chứ nhỉ”, Lâm Chính nín thở, anh cảm thấy vô cùng kích động, tim đập thình thịch. Anh vội vàng chạy một vòng và mở từng chiếc quan tài ra.
Quả nhiên, trong những chiếc quan tài khác cũng có không ít những chiếc lọ, có lẽ đó là những thứ mà các cung chủ đời trước đã luyện chế.
Ngoài ra, còn có một ít sách, ghi chép những kinh nghiệm của bọn họ. Mặc dù sách đã cũ và có phần rách nát nhưng chữ vẫn có thể đọc được rõ.
Lâm Chính tham lam gom hết sạch. Một lúc sau, toàn bộ đồ trong hơn mười chiếc quan tài đã bị anh lấy sạch. Chỉ còn một chiếc quan tài cuối cùng.
Lâm Chính nhìn chiếc quan tài này, đôi mắt bỗng trở nên rực lửa. Anh mở chiếc quan tài của cung chủ đầu tiên.
Vụt! Nắp quan tài được mở ra. Một lượng khí màu trắng bốc ra ngoài. Lâm Chính không kịp phòng ngự nên hít phải và ho khù khụ. Một lúc sau lượng khí này mới dần tản đi bớt.
Lâm Chính giật mình khi ngó vào xem. Bên trong không có bất kỳ thi thể nào. Chỉ có một bộ quần áo rách nát, và một chiếc hộp to cỡ bàn tay.
Lâm Chính cảm thấy nghi ngờ. Tại sao lại không thấy thi thể?
Lẽ nào…thiên cung không hề tiến hành xử lý thi thể của cung chủ đầu tiên và đã bị hoại tử hết rồi sao? Nhưng dù như vậy thì cũng không thể nào không còn dấu vết gì mà.
Lâm Chính cầm chiếc hộp lên và mở chiếc hộp ra. Anh phát hiện bên trong chiếc hộp có một viên đan dược màu đỏ rực.
Anh nhìn viên đan dược một lúc, đưa lên mũi ngửi nhưng vẫn không thể hiểu rốt cuộc nó là thứ gì.