“Ông nói xem, đại tôn trưởng lấy được 10 giọt Lạc Linh Huyết sẽ xử lý như thế nào”, một điện chủ lên tiếng.
“Đương nhiên là giao lên cho cung chủ rồi”, Trịnh Thông Viễn khẽ cười.
“Cung chủ có được 10 giọt Lạc Linh Huyết thì sẽ trở thành kẻ vô địch”.
“Đúng vậy”.
“Thiên cung của chúng ta được vực dậy rồi”.
Đám đông cười ha ha, mắt ai cũng sáng rực. Đúng lúc này Tam tôn trưởng đột nhiên lên tiếng: “Ai nói là 10 giọt Lạc Linh Huyết thế?”
Đám đông giật mình nhìn Tam tôn trưởng. Ông ta lên tiếng: “Có lấy được hay không còn chưa biết”.
Dứt lời, tất cả nhìn nhau, họ hiểu ra ý của Tam tôn trưởng. Giao cho cung chủ sao? Đùa nhau chắc. Ai mà chẳng muốn có cho bằng được Lạc Linh Huyết.
Tam tôn trưởng nói vậy thì có khả năng Đại tôn trưởng có ý muốn thâu tóm hết số Lạc Linh Huyết đó. Nếu Tam tôn trưởng giúp ông ta che giấu thì có khi cũng được chia cho vài giọt…
“Sao thế? Tại sao mọi người lại không nói gì vậy? Có vấn đề gì sao?”, Tam tôn trưởng thản nhiên hỏi.
“Không không không. Không có vấn đề gì cả”.
“Đúng vậy, Đại tôn trưởng chỉ đi xử lý thi thể của cậu ta để cậu ta không làm ô nhiễm khu mộ của thiên cung mà thôi, chưa chắc đã lấy được Lạc Linh Huyết”.
“Đúng vậy”, mấy người điện chủ vội vàng cười, phụ họa theo.
“Rất tốt”, Tam tôn trưởng khẽ gật đầu: “Chuyện này làm theo những gì Đại tôn trưởng đã dặn. Đệ tử Lâm Chính, xông vào khu mộ thiên cung, có ý đồ ăn trộm bảo vật, Đại tôn trưởng phụng mệnh đi bắt. Còn về Lạc Linh Huyết thì không hề phát hiện ra! Biết chưa?”
“Chúng tôi biết rồi!”, đám đông vội vàng nhắc lại.
Tam tôn trưởng vuốt râu, ngồi xuống uống trà. Lúc này, Đại trưởng tôn đã bước xuống những bậc thang dài nối tới hành lang được thiết kế đầy các cơ quan.
“Thằng nhóc đó chắc là thịt nát xương tan rồi”, Đại tôn trưởng lầm bầm.
Thế nhưng khi nhìn về phía trước ông ta bỗng chau mày. Trong hành lang không có lấy bất cứ thứ gì ngoài đầu lâu xương cốt.
Không có máu. Không có thịt. Không có thi thể của Lâm Chính.
“Chuyện gì thế này…lẽ nào…thằng nhóc đó vẫn chưa chết sao?”, Đại tôn trưởng mặt tối sầm, hừ giọng và tiếp tục đóng toàn bộ các cơ quan của khu vực này. Ông ta đi sâu vào bên trong. Khi nhìn thấy cảnh tượng trong lăng mộ, Đại tôn trưởng như muốn nổ tung.
Toàn bộ quan tài đều bị mở ra. Nhất là quan tài của cung chủ đầu tiên đã vỡ nát.
“Tên khốn Lâm Chính, cậu đã làm cái gì vậy?”, Đại tôn trưởng gào lên.
Nghe thấy tiếng gầm của Đại tôn trưởng, Lâm Chính từ từ mở mắt ra.
“Đại tôn trưởng, sao tôn trưởng lại đích thân xuống đây vậy?”, Lâm Chính đứng dậy, điềm đạm hỏi: “Tới thu dọn thi thể của đệ tử sao?”
“Được lắm Lâm Chính, dám mở quan tài của các vị cung chủ ra. Cậu quá ton gan, dám khinh thường sự tôn nghiêm dành cho thi thể của các vị cung chủ. Tội của cậu phải chết”, Đại tôn trưởng gào lên.
Lâm Chính vẫn vô cùng bình tĩnh: “Đại tôn trưởng, ở đây không có ai cả, tôn trưởng hà tất phải giả vờ. Tôi biết ông luôn muốn giết chết tôi để lấy Lạc Linh Huyết. Ông bảo tôi tới đây cũng là cố tình sắp xếp từ trước mà”.
Nghe tới đây Đại tôn trưởng lập tức trở nên đanh mặt, ông ta lật mặt nhanh như lật bánh tráng.
“Lâm Chính, xem ra cậu không ngu nhỉ. Đúng vậy, đúng là tôi sắp xếp chuyện này là định lợi dụng cơ quan của khu mộ thiên cung để giết chết cậu. Nhưng thật không ngờ cậu lại có thể vượt qua được hết và tới được khu trung tâm của ngôi mộ. Thật khiến tôi bất ngờ. Xem ra cậu cũng có bản lĩnh đấy”, Đại tôn trưởng gật đầu.
“Đại tôn trưởng khá khen”.